Hoa Châu Châu thu xếp đồ đạc để vào balo rồi cùng Từ Phương Hiểu và Âu Hoằng Phong đi xuống lầu, Diệp Ly nhìn thấy Hoa Châu Châu xách balo liền đứng dậy hỏi:
"Châu Châu! Con xách balo đi đâu vậy?"
Hoa Châu Châu đi đến ôm Hoa An Hải và Diệp Ly nói cho hai người biết:
"Ba! Mẹ! Bây giờ con phải đi cai nghiện một thời gian hai người ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe đợi con về."
"Được! Con cứ đi đi ba mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con." Hoa An Hải gật gật đầu hoàn toàn ủng hộ việc này.
"Có lẽ là không được đâu con không đi cai nghiện ở trung tâm cai nghiện mà là ở một nơi khác." Hoa Châu Châu khẽ lắc đầu nói.
Từ Phương Hiểu đứng cạnh lên tiếng nói với ba người:"Hai bác cứ yên tâm ở đó, hai bác vẫn có thể gọi điện nói chuyện với Châu Châu khi nào hai bác muốn gặp thì cháu sẽ dẫn hai bác đến đó."
"Bây giờ con phải đi đây con đã nhờ Hân Hân và Hoằng Phong sắp xếp vệ sĩ bảo vệ hai người xuyên suốt." Hoa Châu Châu ôm hai người một lần nữa chào tạm biệt rồi rời khỏi.
Bạch gia
Bạch Nhã Băng đã nghe Từ Phương Hiểu nói về chuyện của Hoa Châu Châu nên đã cho người chuẩn bị sẵn mọi thứ, Hoàng Việt đi vào trong thông báo với cô:
"Tiểu thư! Âu thiếu cùng Mộ tiểu thư và Hoa tiểu thư đã đến rồi ạ."
"Ừm...Anh hãy mau đưa họ vào đây." Bạch Nhã Băng gật nhẹ, bảo Hoàng Việt.
Từ Phương Hiểu, Âu Hoằng Phong cùng Hoa Châu Châu bước vào, Bạch Nhã Băng đứng dậy không nhanh không chậm nói với ba người:
"Đi thôi! Tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi."
Hoa Châu Châu gật đầu cùng anh và cô đi theo Bạch Nhã Băng, bốn người đi khỏi biệt thự đi sang biệt thự gần đó tầm hơn 70 bước, đến đó tất cả những người đấy đều đồng loạt cúi thấp người cung kính chào.
Đi vào bên trong, Bạch Nhã Băng dẫn ba người đi đến một căn phòng vô cùng rộng được trang trí rất sang trọng, tao nhã, đẹp mắt:
"Đây là phòng của cô đấy Châu Châu."
Hoa Châu Châu bước vào quan sát tỉ mỉ, nở một nụ cười thích thú, rạng rỡ có chút khó tin:"Bây giờ tôi mới biết đi cai nghiện lại sướng đến như vậy đấy."
Bạch Nhã Băng chợt khẽ cười nói:"Chỉ có cô là có được sự đãi ngộ đặc biệt này những người khác không có đâu, mấy người cai nghiện ở đây đều ghen tỵ với cô đấy."
"Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có quen biết và làm bạn với mọi người đấy." Hoa Châu Châu cười tươi, tựa đầu vào Từ Phương Hiểu.
"Này! Này! Bờ vai này là của tôi chỉ có tôi mới có thể dựa vào thôi." Âu Hoằng Phong đẩy nhẹ Hoa Châu Châu ra, ôm Từ Phương Hiểu từ phía sau tựa đầu vào hõm cổ của cô.
Hoa Châu Châu bĩu môi nhìn hai người:"Ây dô ~ Lại phát cẩu lương à không biết khi Dương Mộc Đồng thấy cảnh này sẽ phản ứng như thế nào đây?"
"Đúng rồi! Nhắc đến Dương Mộc Đồng tôi mới nhớ Hoằng Phong cô ta thật sự không có nghi ngờ gì sao?" Bạch Nhã Băng cười nhẹ hỏi Âu Hoằng Phong.
"Dương Mộc Đồng mưu mô, độc ác thật nhưng đối với chuyện này cô ta hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc tôi nói gì cũng tin cả." Âu Hoằng Phong không nhanh không chậm đáp lại.
Trò chuyện được một lúc, Âu Hoằng Phong cùng Từ Phương Hiểu quay về anh đưa cô quay về Mộ gia. Đi vào trong, Từ Phương Hiểu lên tiếng hỏi quản gia Ngô:"Quản gia Ngô! Anh hai cháu về chưa ạ?"
"Về rồi nhưng từ khi về đến giờ thiếu gia cứ ủ rũ, buồn bã đến giờ vẫn chưa ăn gì." Quản gia Ngô chỉ vào khay thức ăn nét mặt lo lắng cho Mộ Khánh Dương.
Từ Phương Hiểu bưng khay thức ăn lên tươi cười nói với quản gia Ngô:
"Ông cứ yên tâm cháu sẽ khiến cho anh ấy ăn hết chỗ này."
Cô vui vẻ cầm lên từ từ bước vào phòng thấy Mộ Khánh Dương đang làm việc cô liền đặt khay thức ăn xuống đi đến chỗ anh cất giọng nói:
"Anh hai! Em có chuyện muốn nói với anh."
"Có chuyện gì em hãy nói sau đi bây giờ anh đang làm việc." Mộ Khánh Dương vẫn