"Này! Tôi nghe nói năm nay, khoa chúng ta có sinh viên được nhận học bổng toàn phần đấy là một học bá đấy." Trong lớp, các sinh viên đang không ngừng bàn tán xôn xao về cô gái đã nhận được học bổng toàn phần của trường.
Hoàng Hy Vy chính là cô gái được nhận học bổng toàn phần ấy cô vui vẻ, phấn khởi bước vào chỉ vào cô đã cảm nhận được những ánh mắt kì lạ của mọi người, cô nghe được những lời nói đầy khinh thường của bọn họ:
"Tại sao một kẻ tầm thường, nghèo hèn như thế lại có thể học chung với chúng ta chứ?"
"Xem cái bộ dạng của cô ta kìa thật quê mùa, cô ta làm sao có thể xứng học chung với chúng ta chứ?"
Hoàng Hy Vy mím môi, tức tối nhưng nén xuống cô xem những lời nói ấy như tiếng chó sủa không màng đến, bước vào chỗ ngồi lấy sách ra đọc. Tiết học rấy nhanh chóng kết thúc Hoàng Hy Vy rất muốn nghe giảng nữa, cô thu xếp tập sách để vào cặp rồi rời khỏi.
Những sinh viên cũng bước ra theo đi ngang qua Hoàng Hy Vy nói với cô những lời nói rất khó nghe:
"Học chung với thứ thấp kém như thế tôi thật khó chịu muốn nôn ra hết những gì đã ăn lúc sáng."
"Đúng đấy! Tôi phải vừa che mũi vừa học đấy."
Hoàng Hy Vy thật sự không thể chịu nổi nữa rồi nếu cô còn im lặng họ sẽ trèo lên đầu của cô mất:"Rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội với các người mà các người lại nói những lời khó nghe đó hả? Các người nghĩ mình giàu thì muốn nói cái gì thì nói sao?"
"Tất nhiên rồi, chúng tôi giàu chúng tôi có quyền nói đấy."
Đúng lúc, Tạ Thiên Trình cùng bạn thân của anh là Lý Tiêu đi ngang đấy nghe thế, Tạ Thiên Trình giận dữ khi thấy Hoàng Hy Vy bị sỉ nhục, khinh thường như thế anh tiến nhanh đến, trợn trừng mắt nói:
"Các người thử nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem, tôi bảo đảm các người sẽ lập tức cút ra khỏi trường này ngay lập tức."
Bọn người đó rụt người lại, im lặng sợ đến xanh mặt không dám hó hé thêm một tiếng nào, trong số đó có một người vẫn không hề biết sợ là gì lên tiếng hỏi:
"Anh Thiên Trình! Tại sao anh lại bênh vực con nhỏ nghèo hèn, quê mùa này chứ?"
"Bởi vì tôi chính là em gái của anh ấy." Hoàng Hy Vy khoác tay Tạ Thiên Trình nghênh mặt lên đáp trả.
Những người ở đấy vừa nghe thấy thế liền trợn trắng mắt, kinh ngạc, mắt đã không thể mở to hơn cảm thấy lần này đã động vào nhầm người rồi. Tạ Thiên Trình khẽ cau mày lại cảm thấy không thích hai chữ em gái này chút nào, anh giơ tay lên chỉ thẳng vào tất cả bọn họ, cảnh cáo:
"Đây là lần đầu cũng như lần cuối cùng tôi cảnh cáo các người nếu như các