Buổi tối, Vũ Quân Minh đi đến biệt thự gặp Lữ Vũ Ni bước vào bên trong anh cúi người chào rồi ngồi xuống ghế:
"Dì! Dì có biết hôm nay cháu đã gặp ai ở trường không?"
Lữ Vũ Ni lắc lắc đầu anh gặp ai ở trường làm sao bà có thể biết được chứ? Bà cất giọng hỏi:"Cháu đã gặp ai?"
"Cháu đã gặp một cô gái tên là Phương Hiểu cô gái đó rất giống với Kiều Lam. Dì! Chẳng lẽ cô gái đó chính là cô gái mà mọi người nói chính là em gái song sinh với Kiều Lam. Kiều Hân?"
"Đúng vậy! Cháu đã gặp Hân Hân sao? Nó đang học ở trường của cháu sao?" Lữ Vũ Ni vừa nghe Vũ Quân Minh nhắc đến cô liền có phản ứng mạnh.
"Vâng!" Vũ Quân Minh gật đầu đáp lại.
Lữ Vũ Ni cảm thấy tin tức này rất tốt bà có thể thường xuyên đến đấy gặp cô lúc cô ở biệt thự bà không thể lúc nào cũng đến gặp nhưng ở trường thì khác bà có thể thường xuyên đến gặp, thăm cô.
Tại quán ăn nhỏ, Từ Phương Hiểu ngồi ăn cùng Hoa Châu Châu đang ngồi ăn bỗng nhiên có một đám con gái bước đến một trong số họ cất giọng mỉa mai, khinh thường:
"Đây chẳng phải là Hoa tiểu thư sao? Sao lại đi ăn với một đứa mồ côi, nghèo kiết xác như vậy chứ? Còn ở một quán ăn nhỏ bé nữa."
Hoa Châu Châu đặt mạnh đôi đũa xuống ngẩng đầu lên trừng mắt với bọn họ:
"Tôi ăn với ai thì kệ tôi liên quan gì đến các người. Các người thử mở miệng nói bạn tôi là đứa mồ côi, nghèo kiết xác một lần nữa xem xem tôi có xé rách miệng các người không?"
"Tôi cứ nói đó cô ta chính là một đứa mồ côi bị cha mẹ bỏ không ai cần là thứ nghèo hèn." Cô gái đấy trợn mắt miệng không ngừng mắng cô.
Chát! Từ Phương Hiểu tát vào mặt của cô ta một cái thật mạnh đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào bọn họ:
"Nãy giờ tôi im lặng nhưng không đồng nghĩa là tôi hiền tôi dễ bắt nạt."
"Cô dám đánh tôi? Đồ nghèo hèn! Hôm nay, tôi cho cô biết tay." Cô ta tức điên lên giơ tay lên định đánh cô nhưng bị một bàn tay khác nắm lấy ngăn lại.
Mộ Khánh Dương quăng mạnh tay cô ta xuống Từ Phương Hiểu vừa nhìn thấy anh đôi mày nhíu chặt lại, vẻ mặt khó chịu, lạnh nhạt. Hoa Châu Châu vừa thấy anh xuất hiện đôi mắt đã sáng như sao, tim bỗng trở nên đập nhanh khóe miệng tự giác cau lên nhìn anh không chớp mắt, Mộ Khánh Dương bước đến đứng cạnh cô, vẻ mặt đầy đáng sợ, cảnh cáo bọn họ:
"Tôi cảnh cáo