Âu Hoằng Phong lái xe đi đón Từ Phương Hiểu anh trong bộ vest màu đen lịch lãm, phong độ ngời ngời đứng tựa vào chiếc xe đợi cô bước ra, những nữ sinh vừa thấy anh liền la hét, phát cuồng chạy đến vây xung quanh anh.
Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu bước ra thấy mọi người đang vây quanh gì đó bèn bước đến xem thử vừa nhìn thấy anh cô quay đầu lại trốn sợ anh sẽ nhìn thấy, Hoa Châu Châu khóe môi cong lên ngay lập tức nói với cô:
"Phương Hiểu! Đó chẳng phải là Âu thiếu bạn trai của cậu sao?"
"Cái gì? Bạn trai của Từ Phương Hiểu?" Một cô gái đứng cạnh đó nghe thấy liền thốt lên với giọng rất lớn khiến cho mọi người chú ý nhìn cô chăm chăm.
"Đúng thế! Tôi chính là bạn trai của Từ Phương Hiểu." Âu Hoằng Phong tiến đến nắm lấy tay của cô kéo về phía của mình.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về cô:
"Không ngờ bạn trai của cô ta lại đẹp trai, giàu có đến như vậy."
"Phải nói là rất giàu có mới đúng anh ta chính là chủ tịch của tập đoàn Âu thị Âu Hoằng Phong."
"Thật sao? Không ngờ cô ta lại có số hưởng như vậy một bước thành phượng hoàng."
Từ Phương Hiểu cảm thấy khó chịu khi nghe những lời bàn tàn về mình cô quay ngược lại giận dỗi anh bước nhanh lên xe, anh biết là cô đã dỗi rồi liền nhanh chóng lên xe lái đi tìm cơ hội dỗ dành.
Trên xe, Âu Hoằng Phong thấy cô im lặng không hề nói gì nhìn anh cũng chẳng có anh khẽ cau môi cười hỏi cô:"Em giận anh sao?"
"Anh nghĩ xem em có giận không? Hiện tại em đã nổi tiếng ở trong trường rồi nhờ anh em càng nổi tiếng hơn đấy." Từ Phương Hiểu nheo mắt nói với anh vẻ mặt hiện rõ sự giận dỗi.
Anh không nhanh không chậm đáp lại:"Ai bảo em đào hoa quá làm chi chỉ mới đi học có mấy ngày đã có người thích đã vậy còn công khai giành giựt em trước mặt bao nhiêu người anh làm vậy chỉ là đánh dấu chủ quyền thôi."
Cô hoàn toàn bó tay với anh chỉ có thể thở dài, lắc đầu Âu Hoằng Phong tâm trạng vui vẻ nghĩ thầm:
"Để xem lần này còn ai dám ve vãn, cưa cẩm Phương Hiểu nữa trừ khi là những ngươi không biết sống chết là gì công khai đối đầu với Âu Hoằng Phong này. Đến một người ông đây sút đi một người."
Trời gần tối, Hoa Châu Châu một mình đi mua đồ ăn vặt ở cửa hàng tiện lợi mua xong cô rời khỏi vừa bước ra cô đã nhìn thấy Mộ Khánh Dương mắt cô sáng rực lên khóe môi ngay tức khắc cong lên nụ cười của cô tươi