Mạnh Hạo bĩu môi nói.
Y cũng đâu muốn kiếm chuyện với cái người đó đâu.
Rõ ràng là sự cố thôi mà..
- Được rồi...mà về gia tộc, em nhớ đi theo cậu ba đó biết chưa?
Mạnh Cường ngồi kế em mình khẽ xoa đầu y.
Giọng nói dịu dàng cứ như một người cha đang căn dặn con nhỏ.
- Em không muốn đâu...
Mạnh Hạo lười biếng nằm xuống chân anh mình.
Sau đó nhìn chầm chầm lên trần nhà nói.
- Anh nói xem, ông nội dễ thương gần gũi bao nhiêu, cả cô chú cũng vậy, thế mà sao cái tên Hiểu Tâm đó lại khác xa đến thế? Vừa là đại ca xã hội đen dân anh chị, vừa là ma cà rồng.
Ai bị anh ta nhắm đến đúng là chết cũng không xong!
"Thì người đang bị nhắm đến là em đó...."
Mạnh Cường thật muốn cốc vào đầu em mình một cái mà.
- Mà anh, sao em thấy, anh có vẻ sợ anh Vương vậy?
Mạnh Hạo nghĩ nghĩ liền nhìn anh trai mình hỏi.
- Cũng không tính là sợ lắm...
Cậu lẩm bẩm, tâm trí lại không hiểu sao nhớ đến hình ảnh thân mật lần trước.
Phút chốc gương mặt lại bừng đỏ.
Khụ! Nhớ lại cái gì vậy chứ! Dẹp! Dẹp!
- Được rồi, mau đi ngủ đi!
Mạnh Cường vỗ vỗ đầu em mình, sau đó đi tắt đèn rồi nằm lên giường ngủ.
Phịch!
- Anh hai...
- Sao vậy?
- Anh nghĩ....ba mẹ có quay về tìm chúng ta không?
Giọng Mạnh Hạo nghe ra sự ngóng trông như đứa trẻ nhỏ chờ được thưởng kẹo.
- Anh không biết nữa....nhưng mà, nếu không có ba mẹ thì anh sẽ thay thế họ.
Dẫu sao, anh nhất định sẽ không để em phải chịu ấm ức đâu!
Mạnh Cường mỉm cười, nhắm mắt lại nói.
- Em cũng vậy, em sẽ không bỏ rơi anh đâu!
Mạnh Hạo đáp, sự kiên quyết cũng không thua kém anh trai mình.
Sau đó, y nhích lại anh mình rồi ôm lấy cậu.
Anh của y hai mươi năm tuổi lớn hơn y bốn tuổi.
Tuy được gia đình họ Hiểu nuôi dưỡng cũng như được bác quản gia và mọi người chăm sóc nhưng dẫu thế người chăm lo cho y nhiều nhất vẫn là anh hai.
Nói sao ta? Anh ấy vừa giống như là cha cũng vừa giống như là mẹ của y.
Từ đó đến giờ, anh hai luôn bảo vệ y, dẫu cho y trẻ con không hiểu chuyện vẫn sẽ luôn mỉm cười giang tay ôm lấy y vào lòng xoa dịu.
Quả thật, anh hai chắc chắn đã có nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi...
- Sao đây? Hôm nay làm gì nhõng nhẽo vậy?
Mạnh Cường hé mắt rồi bật cười xoa xoa đầu em trai mình.
Đã lớn rồi còn muốn làm nũng...
- Không biết, muốn ôm anh một lát thôi! Sau này, anh có vợ rồi em sẽ không nũng nịu nữa đâu!
Nghe em mình nói, Mạnh Cường chỉ có thể nhịn cười.
Em trai à, chắc là anh phải kiếm thời cơ nói cho em biết xu hướng giới tính của anh mới được..
- Rồi rồi, mau ngủ đi!
- Ừm!
...............
Sáng hôm sau...
Reng! Reng! Reng!
- Ồn quá vậy...
Mạnh Cường nằm trên giường vẫn còn chưa muốn hé mắt.
Rõ ràng là vẫn còn chưa muốn rời xa chiếc giường của mình.
Bịch!
Vớ tay được chiếc đồng hồ rồi tắt.
Mạnh Cường lại tiếp tục thả mình vào giấc ngủ.
Ring! Ring!
Lần này lại đến điện thoại cậu reo lên.
- Alo....ai vậy?
Cậu ngáp ngắn ngáp dài mở điện thoại.
Cậu có còn muốn đi làm hay không?
Nghe thấy giọng nói kh.ủng bố