Là người này sao?
Hiểu Vương thấy anh mình nghiêm mặt liền đoán ra gì đó.
- Không chắc chắn lắm, dẫu sao cũng chỉ thấy được đôi mắt...mà sao lý lịch lại trắng trơn như vậy?
Hiểu Tâm lắc đầu lên tiếng.
Nếu chỉ vì đôi mắt mà xác định thì có khi lại khi lại gây nên tai hại.
- Thật ra thì việc điều tra cũng có chút trục trặc.
Không phải tất cả ma sói đều sẽ dễ dàng tìm thấy thông tin!
Lam Hữu Nhân nhàn nhạt đáp.
Mấy kẻ ma sói mà không có lý lịch gì là do bọn chúng vô tình để bị phát hiện.
Sau đó liền âm thầm biến mất không chút dấu vết.
Kẻ mà Hiểu Tâm nhìn thấy có thể cũng không phải là ngoại lệ.
- Đúng là nhức đầu mà...
Hiểu Vương cau mày hậm hực.
Hắn có cảm giác bứt rứt trong người.
Giống như sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay...
................
- Cũng đã lâu rồi chúng ta mới trở lại đây..
Ngô Thất liếc mắt nhìn khung cảnh hoang sơ của tòa tháp cũ kỷ.
Nơi này hồi trước vô cùng sang trọng và mỹ lệ.
Lúc nào cũng thu hút rất nhiều quý tộc đến vui chơi, hưởng lạc.
Chỉ là sau vụ đồ sát năm đó nơi đây đã bị thiêu hủy.
Bây giờ chỉ còn lại một đóng tro tàn của thời hoàng kim rực rỡ.
Đúng là....có chút hoài niệm.
- Hai người vẫn nhớ đúng không?
Hiểu Trần chỉ tay lên cái ghế đối diện trước mặt mình.
Cái ghế đó như tượng trưng cho chỗ ngồi của một vị lãnh chúa cao thượng.
- Ừ!
Cả Ngô Thất và Lam Hoàng đều đáp lại ông.
Họ làm sao có thể quên được hình ảnh lúc đó chứ.
Cái người mà bọn họ xem là bạn bè bị thêu chết trước mặt bọn họ.
Miệng còn không ngừng mắng nhiếc, chửi rủa.
- Liệu có phải chúng ta đã bỏ qua điều gì rồi không?
Hiểu Trần nhìn ngó một vòng xung quanh.
Ông có linh cảm bản thân là đang đi đúng hướng.
- Ý của ông là tên đó còn sống?
Lam Hoàng liếc mắt một cái.
Lần trước Hiểu Trần còn khẳng định tên kia đã thiệt mạng.
Bây giờ đổi ý phải chăng là vì một nguyên do nào đó?
- Ừ, nếu có khả năng kéo cả tộc sói vô thì cậu ta không phải là giỏi nhất hay sao? Một sự kết hợp tuyệt hảo giữa sói và ma cà rồng!
"........"
Ngô Thất và Lam Hoàng lần này không còn có biểu hiện gì cả.
Bởi lẽ đối với bọn họ kẻ kia vốn đã chết rất lâu rồi.
Làm sao có thể mà đội mồ sống lại?
- Lần đó anh cũng thấy mà, chính mắt chúng ta nhìn thấy! Tên đó làm sao còn có thể toàn mạng?
Ngô Thất nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Lửa cháy rất lớn đến mức tưởng chừng chỉ một chút nữa thôi bọn họ sẽ bị kéo vào ngọn lửa ấy cùng bỏ mạng.
Thử hỏi, trong tình thế như vậy, làm sao kẻ kia có thể thoát ra? Rõ ràng là hoang đường cực điểm!
- Đây là...
Hiểu Trần không để tâm đến lời ông bạn mình mà quan sát xuống nền đất đã lấm lem bụi bẩn.
Chỉ là sao ở trong góc này lại sạch sẽ đến lạ?
- Hai người qua đây một chút!
Nghe thấy ông gọi, cả hai người bạn đều không chần chừ mà