Anh...anh Tâm?
Mạnh Hạo giọng nói vẫn còn sự sụt sịt.
Thấy vậy Hiểu Tâm liền cau mày.
Sau đó nâng mặt cậu lên xem xét.
- Xấu chết đi được!
Tuy thái độ ghét bỏ là vậy nhưng gã lại khá dịu dàng mà lau khóe mắt ướt đẫm của y.
- Anh...anh an ủi người khác một chút cũng không được hả...
Mạnh Hạo tủi thân bĩu môi.
Ở với anh hai được ôm ấp vỗ về.
Ở chung với người này cứ suốt ngày bị chê xấu.
Vậy mà....vậy mà y lại thích gã chứ..đúng là điên thật mà!
- Đừng khóc, sẽ sưng mắt!
Hiểu Tâm nhìn y một hồi.
Sau đó cũng phun ra bốn chữ với ngữ điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
Mà Mạnh Hạo nghe xong còn tưởng mình khóc đến đau đầu hoa mắt ù tai.
- Về phòng ngủ, được không?
Trong vô thức, Mạnh Hạo liền gật đầu đáp lại gã.
Kỳ thật....sao lại cảm thấy ấm áp thế này...sao lại...thích thế này chứ...
Hiểu Tâm như chỉ đợi câu trả lời của y.
Gã xoay người.
Một tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn khẽ dẫn y trở về căn phòng của bọn họ.
Thật là....hình như gã càng lúc...càng bị dính vô tên ngốc mít ướt mày rồi...
...........
- Mắt đỏ như vậy còn nói không sao?
Hiểu Vương đau lòng nhìn người thương.
Hắn dịu dàng thổi nhẹ vào mắt cậu cho đỡ rát.
Sau đó hôn lên đôi mắt ấy một cách trân quý.
- Có chút không kiềm được cảm xúc mà thôi!
Mạnh Cường cười cười đáp lại hắn.
Thật ra hồi đó cậu cũng thường khóc lắm.
Mỗi khi bị hắn bắt nạt nè, hay là thấy bạn bè chung chan lứa ai cũng có ba mẹ đưa đón đi học trong lòng liền cảm thấy trống vắng đến lạ.
Sau đó chỉ có thể kiếm một góc không ai thấy mà khóc lấy một mình.
Nhưng dần dần, cậu biết nước mắt không thể nào giải quyết mọi chuyện.
Vì thế cậu bắt đầu cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
Cũng như ít rơi lệ hơn hồi đó rất nhiều.
Chắc là vì vậy mà cậu giỏi kiềm chế cảm xúc đi..
- Ngốc thật, muốn khóc thì cứ khóc thôi! Có tôi ở đây, em yêu đuối làm gì chứ?
Hiểu Vương cau mày nhìn cậu.
Nhóc con nhà hắn trông thì mạnh mẽ thật đấy nhưng mạnh mẽ đến mức này lại khiến hắn không khỏi đau lòng thay.
- Rồi rồi, sau này khóc cho anh dỗ được chưa! Mà anh đi đánh răng đi! Sau đó chúng ta mau ngủ thôi, ngày mai còn phải quay phim nữa!
Mạnh Cường cười nhẹ rồi kéo lấy tay hắn.
Cậu bắt đầu cảm thấy mắt sắp mở hết lên rồi.
- Ừ, ngủ đi! Tôi đánh răng xong rồi ra ngủ với em!
Hiểu Vương hôn nhẹ lên trán cậu rồi rời giường.
Hắn không biết có thể chia sẻ cái gì cho cậu.
Nhưng nếu cậu có ý định tìm hắn tâm sự hắn nhất sẽ chuyên tâm nghe mà không một lời than vãn.
Chờ cho mọi chuyện kết thúc rồi...lúc đó hắn sẽ dẫn cậu đi du lịch.
Vả lại...hắn cũng mong có thể rước cậu về làm cô dâu của riêng hắn.
Mới nghĩ đến thôi mà khóe môi hắn đã không nhịn được mà cong lên.
Ài, ảnh đế tài ba gì đó thì cũng giống người bình thường mà thôi.
Sớm muộn gì cũng rơi vào lưới tình ấy mà!
............
- Tên Mạc Khang Lâm khốn kiếp...
Hiểu Duệ lẩm bẩm, trên tay là lon bia đã uống gần