Hiểu Lương tiến lên một bước chắn cho Tống Trẫm Lăng.
Anh cả nâng nhẹ kính.
Âm trầm nhìn số lượng người bên phe địch.
Số lượng này thật sự rất đông...chưa kể...
Vừa dứt suy nghĩ.
Xung quanh bốn phía đã bị người của Triệu Quốc Khải bao kín.
Xem ra gã ta đã tính toán hết rồi.
Nếu vậy chuyện Triệu Kha phản bội cũng đã nằm trong ván cờ ông ta định đoạt?
Triệu Quốc Khải nhếch môi nhìn đám người Hiểu Vương.
Ánh mắt gã ta lạnh lẽo nhưng lại mang trong đó ý cười trào phúng.
Rất tốt, quả nhiên tính toán của gã ta không bao giờ là sai cả! À không...
Khẽ đưa mắt liếc qua nhìn đứa con trai nuôi yêu quý.
Triệu Quốc Khải không khỏi nheo mắt lại.
Gã ta có tính sai.
Sai ở tính toán về sự trung thành của đứa con trai này.
Hiểu Vương biết tình huống lúc này không ổn liền để Mạnh Cường xuống khỏi lưng mình.
Sau đó để cậu cùng Mạnh Hạo đứng ở giữa bọn họ.
Như thế có thể tiện cho việc ra tay hành động mà còn lợi cho việc bảo vệ hai anh em.
- Chậc chậc, sao sắc mặt các ngươi lại tệ thế?
Triệu Quốc Khải thong thả tiến lên vài bước.
Sắc mặt rõ là cười mà ý cười lại không chạm đến đuôi mắt.
- Ta cũng không thể hiểu.
Rốt cuộc vì sao mỗi lần ta đối đầu đều sẽ có liên quan đến bạn bè của mình? Lần trước là Hiểu Trần, lần này là con cháu của cậu ta!
Triệu Quốc Khải lắc đẩu cảm thán.
Ánh mắt khẽ dâng lên tia hoài niệm rồi lại chán ghét.
Nếu mà nói ra thì gã ta thật sự đã coi đám người Hiểu Trần là bạn chỉ tiếc là bọn họ không có cùng chí hướng mà thôi.
Kết cuộc này cũng đã là tốt nhất!
- Với số lượng bây giờ dù các ngươi có tài đến mấy cũng không thể đấu lại bọn ta.
Ai dà, hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch đi?
Triệu Quốc Khải cười cười cứ như bọn người Hiểu Vương vô cùng thân thiết với mình.
Không nhận lại được cậu trả lời của họ.
Triệu Quốc Khải cũng chẳng tức giận gì.
Gã ta vẫn tự mình độc thoại.
Ánh mắt ngạo nghễ như một vị đế vương nắm trong tay tất cả vương quyền.
- Nếu các ngươi, giao hai người đó cho ta! Ta nhất định sẽ tha cho các ngươi một con đường sống!
Đối với lời yêu cầu kia.
Cả ba anh em đều hận không thể xông lên mà phanh thây gã ta ra từng mãnh.
Anh cả lạnh lùng, nhìn gã ta quyết đoán nói.
- Ông có vẻ coi thường gia tộc chúng tôi rồi?
Tuy lời nói vẫn vô cùng lịch sự.
Nhưng rõ ràng có thể nghe thấy sự tức giận kiềm hãm trong đó.
- Chậc chậc, ta cũng thừa hiểu rồi mà...
Triệu Quốc Khải khẽ thở dài ra.
Sau đó lùi lại vài bước.
Kế đó gã ta vung tay.
Lập tức đám thuộc hạ liền như một cơn gió mà lao đến chỗ đám người các cậu.
- Nếu vậy thì, chỉ trách các ngươi không biết điều mà thôi! Yên tâm, ta nhất định sẽ để gia đình các ngươi đoàn tụ một nhà không sót bất kỳ ai cả!
Nhìn nụ cười như muốn kéo đến mang tai của gã ta.
Thoáng chốc trong lòng bất kỳ ai đều không khỏi âm