Bên ngoài mưa to gió lớn, mới là tầm xế chiều nhưng trời đã tối đen, bốn bề dường như chỉ có tiếng mưa rơi. Tạ Cẩn Tri và anh trai ngồi bên cửa sổ nhà hàng. Sau khi kể xong câu chuyện, cô cầm tách cà phê uống một ngụm, còn giáo sư Tạ trầm ngâm.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, hỏi một câu chẳng ăn nhập: “Cẩn Tri, đã mấy ngày liên tục mưa to như vậy rồi?
Cẩn Tri hơi bất ngờ, nhưng vẫn trả lời: “Năm, sáu ngày ạ.”
Tạ Cẩn Hành nở nụ cười mà chỉ khi nào nhắc đến lĩnh vực nghiên cứu khoa học, mới xuất hiện trên gương mặt anh: “Chính xác hơn là bảy ngày. Ngày nào trời cũng mưa từ sáu đến tám giờ tối, lượng mưa từ hai mươi đến sáu mươi milimét. Khu vực nội thành ở mức thấp nhất, trong khi ngoại thành đạt đến mức cao nhất.”
Cẩn Tri ngẩn người, không hiểu ý anh trai.
“Chắc em cũng biết.” Tạ Cẩn Hành uống một hớp trà: “Thành phố Giang mùa này chẳng bao giờ có mưa lớn đến thế.”
Cẩn Tri vẫn im lặng, nhìn anh chằm chằm.
“Anh không thể nói rõ với em.” Giáo sư Tạ tiếp tục lên tiếng: “Chỉ có thể cho em biết, Sở nghiên cứu của bọn anh và cơ quan nghiên cứu của nhiều quốc gia đang chế tạo một loại vũ khí thời tiết, với mục đích kiểm soát dòng khí lưu, lượng mưa, sấm chớp, gió bão của một khu vực trong thời gian ngắn.
Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc. Ý của anh là, tình trạng mấy ngày mưa liên tiếp là do anh và các đồng nghiệp tạo thành? Cô chỉ biết công việc của anh trai liên quan đến lĩnh vực quân sự, hết sức bí mật, không ngờ lại gần với cuộc sống của người dân bình thường như vậy. Nhưng tại sao anh lại tiết lộ điều này với cô?
Giáo sư Tạ từ tốn mở miệng: “Anh chỉ muốn nói, trên đời này có những chuyện, người bình thường cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi, giống sự việc em từng gặp phải. Nhưng đúng là nó vẫn đang tồn tại, chỉ không được mọi người biết đến mà thôi.”
Cẩn Tri gật đầu.
“Trí tuệ nhân tạo mà em đề cập cũng tương tự. Theo anh được biết, kết quả nghiên cứu mà các nước công khai chưa đạt đến trình độ như em nói. Trên thực tế, chúng ta cũng chẳng biết, liệu đã có ai làm được hay chưa. Chắc em cũng từng nghe tin đồn, Mỹ đã bắt được phi thuyền của người ngoài hành tinh, nắm được kỹ thuật của họ nên trong lĩnh vực này, trình độ bỏ xa các nước khác. Tuy nhiên, chúng ta không thể biết, điều này có phải là sự thật hay không?”
Cẩn Tri chăm chú lắng nghe. Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Em hiểu. Thật ra, ý của anh là, ngành nghiên cứu khoa học đặc biệt giới quân sự tồn tại nhiều vấn đề phức tạp nên không thể dễ dàng đưa ra kết luận?”
Tạ Cẩn Hành mỉm cười: “Cũng có thể lý giải như vậy.”
Cẩn Tri có chút thất vọng: “Vì thế, vụ này sẽ mãi mãi là câu đố không có lời giải, đúng không ạ?”
“Cũng không hẳn. Chuyên gia của trường đại học Giang mà Giám đốc cơ quan bọn em mời về có trình độ và tầm nhìn hạn hẹp, không được tiếp xúc với tài liệu mật. Khi nào em gửi cho anh dữ liệu cụ thể của hệ thống, anh sẽ nghĩ cách nhờ người tìm hiểu. Tuy nhiên, em hãy chuẩn bị tâm lý, vì chưa chắc đã có kết quả.”
Cẩn Tri gật đầu. Trầm lặng trong giây lát, cô nói: “Kiểu gì em cũng muốn làm rõ.”
Đây là nhà hàng Pháp, bình thường khách không đông lắm, hôm nay trời mưa nên càng vắng vẻ. Trong nhà hàng vang lên tiếng nhạc Pháp du dương, bầu không khí hết sức ấm áp.
“Em hãy miêu tả cụ thể về người đàn ông đó đi.” Tạ Cẩn Hành lên tiếng.
Nhắc đến Ứng Hàn Thời, trong lòng Cẩn Tri xuất hiện một cảm giác rằng anh rất khác biệt. Có lẽ vì đôi mắt và khí chất của anh vô cùng sạch sẽ nên mỗi khi nhớ đến anh, cô tựa như nhìn thấy hồ nước trong veo, tĩnh lặng lấp lánh dưới ánh trăng.
“Anh ấy...” Cẩn Tri mở miệng. Đúng lúc này, chuông gió treo ở cửa ra vào kêu leng keng, có người vừa đến, nhân viên phục vụ lập tức nghênh đón: “Hoan nghênh quý khách, có mấy người ạ?”
Cẩn Tri đưa mắt qua bên đó, liền nhìn thấy Ứng Hàn Thời. Hôm nay, anh mặc comple, bên trong vẫn là sơ mi trắng. Tay anh cầm chiếc ô dài màu đen, nước nhỏ tong tong. Đầu tóc anh cũng hơi ướt. Ứng Hàn Thời đưa chiếc ô cho nhân viên phục vụ. Tựa như có linh cảm, anh liền quay về phía Cẩn Tri. Hai người chạm mắt nhau.
Tạ Cẩn Hành rất không nhạy bén về khoản quan sát sắc mặt người khác. Anh hỏi em gái bằng một giọng đầy nghi hoặc: “Em làm sao thế? Tại sao chẳng nói gì cả? Anh chàng cứu em là người thế nào?”
Cẩn Tri định thần. Cô để ý thấy ánh mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng ý cười ôn hòa, tựa như thay lời chào hỏi. Sau đó, anh đi theo nhân viên phục vụ tới một chiếc bàn cách chỗ cô khá xa rồi ngồi xuống.
“Anh ấy...” Cẩn Tri cười tủm tỉm: “Em thật sự không biết hình dung thế nào nữa.”
Đúng thế, cô cứ tưởng anh là cao thủ ẩn dật, sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại, vậy mà vừa ra ngoài ăn cơm đã chạm mặt. Anh một mình đi nhà hàng, giống bất cứ người đàn ông độc thân nào.
Bắt gặp dáng vẻ lơ đễnh của em gái, Tạ Cẩn Hành chau mày, nhẫn nại gợi ý: “Nếu không biết hình dung thế nào thì em hãy trả lời từng vấn đề một. Anh ta bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu, tướng mạo ra sao?”
“Hả?” Cẩn Tri nhìn anh trai. Cô nhất thời không biết có nên thông báo với anh, người đó đang ở trong nhà hàng này hay không. Dù sao Ứng Hàn Thời cũng từng cứu cô, tuy không biết anh đang che giấu bí mật gì nhưng giáo sư Tạ rốt cuộc cũng là người nhà nước. Ngộ nhỡ anh trai mang lại phiền phức cho người ta thì sao?
Thế là cô hàm hồ đáp: “Anh ta khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, cao hơn một mét tám, tướng mạo trắng trẻo và sáng sủa.
Tạ Cẩn Hành là người nghiêm túc. Nghe em gái nói vậy, anh liền lôi bút và quyển sổ ra ghi chép. Cẩn Tri lại liếc qua chỗ Ứng Hàn Thời, thấy anh đặt hai tay lên bàn, quay đi chỗ khác chứ không nhìn cô.
“Anh ta có tiết lộ địa chỉ hay thông tin cá nhân gì không?” Tạ Cẩn Hành lại hỏi.
“Không ạ. Anh ấy chỉ nói mình là hacker. Anh ấy cũng rất hay xấu hổ.” Câu cuối là cô buột miệng nhưng giáo sư Tạ vẫn cắm cúi ghi chép. Đúng lúc này, Cẩn Tri nhìn thấy Ứng Hàn Thời cầm tách trà uống một ngụm. Anh ngồi thẳng lưng, cử chỉ nho nhã và đúng mực. Chỉ là lúc đặt cốc trà xuống bàn, gương mặt anh hơi ửng đỏ.
Cẩn Tri đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, nhưng suy đoán vừa vụt qua não bộ của cô thật khó tưởng tượng. Sao cô cảm thấy... Ứng Hàn Thời nghe được cuộc trò chuyện của hai anh em nên mới có phản ứng này. Nhưng anh ngồi cách tương
đối xa cơ mà?
“Xấu hổ ư?” Giáo sư Tạ tỏ ra hiếu kỳ: “Em có phương thức liên lạc với anh ta không? Ví dụ điện thoại hay ID cá nhân ấy?”
Cẩn Tri im lặng vài giây. Cô chú ý thấy Ứng Hàn Thời ngồi thẳng người, bàn tay cầm tách trà bất động như đang chờ đợi điều gì đó. Cảm giác kỳ lạ trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.
“Không ạ.” Cô đáp: “Có lẽ anh ấy không hy vọng người khác tìm mình.”
Cô vừa dứt lời, Ứng Hàn Thời liền cụp mi, khóe miệng hơi nhếch lên, cho thấy tâm trạng không tồi.
Cẩn Tri không khỏi giật mình. Chuyện này là thế nào vậy? Chín mươi phần trăm làanh đang nghe lén cô nói chuyện bằng một phương thức thần kỳ nào đó? Nhưng hồi nãy, hai anh em cô mới quyết định đi nhà hàng này, trong túi xách của cô cũng chẳng có thứ gì lạ. Hơn nữa, hành động lén lút không giống phong cách của anh.
Cẩn Tri còn đang nghi hoặc, giáo sư Tạ ở phía đối diện đóng quyển sổ tay: “Vậy đi. Khi nào nhớ ra điều gì, em hãy gọi điện cho anh.”
“Vâng ạ.” Cô vừa đáp vừa liếc người đàn ông ở đằng kia. Anh vẫn ngồi bất động, vẻ mặt hòa nhã.
Đúng lúc này, di động của Tạ Cẩn Hành đổ chuông. Chắc là cuộc điện thoại quan trọng, bởi thần sắc anh trở nên nặng nề trong giây lát. Anh đứng dậy: “Anh ra ngoài một lát.”
Cẩn Tri gật đầu: “Vâng.”
Xung quanh có mấy người khách đang ăn đồ, tiếng dao dĩa lanh canh và tiếng trò chuyện rì rầm vang lên hòa trong tiếng nhạc. Cẩn Tri uống mấy thìa canh, sau đó nhướng mày nhìn Ứng Hàn Thời. Anh đang cúi đầu xem điện thoại. Mấy cô nhân viên phục vụ ở gần đó thỉnh thoảng lại liếc người đàn ông đẹp trai ngồi một mình mà anh không hề bận tâm.
Điện thoại của Cẩn Tri để trên bàn kêu “bíp” một tiếng. Cùng lúc đó, cô thấy Ứng Hàn Thời buông máy, ngẩng đầu nhìn mình.
Cẩn Tri cầm di động lên xem, đúng là tin nhắn do anh gửi tới: “Cô Tạ! Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt với vị tiên sinh đó, xin cô hãy ở lại, có chuyện cần thương lượng.”
Cẩn Tri nhanh chóng nhắn lại: “Được thôi.”
Ứng Hàn Thời mỉm cười, bỏ điện thoại xuống bàn. Cẩn Tri cầm cái thìa, khuấy đều trong bát. Thì ra, anh xuất hiện ở nơi này nhằm mục đích tìm gặp cô, nhất định là chuyện quan trọng gì đó.
Tạ Cẩn Hành đi vào nhưng không ngồi xuống mà cầm áo khoác và cặp ca táp: “Cẩn Tri, anh có việc đột xuất phải quay về tổ nghiên cứu. Anh sẽ đưa em về nhà trước.”
“Không cần đâu. Lát nữa em có bạn đến đây, anh cứ bận việc của anh đi! Tình hình có nghiêm trọng không? Anh ổn đấy chứ?”
Tạ Cẩn Hành dõi mắt ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Trời mưa hơi lớn. Chắc là dữ liệu xảy ra sai sót, anh phải về xem thế nào. Vấn đề nhỏ ấy mà.”
Cẩn Tri gật đầu, cảm thán: “Các anh lợi hại thật đấy.”
Tạ Cẩn Hành mỉm cười. Vừa quay người, anh đột nhiên dừng lại, nói với em gái: “Cẩn Tri, em...”
“Sao cơ?” Cẩn Tri không hiểu.
Anh ngập ngừng vài giây rồi nói bằng một giọng ý tứ sâu xa: “Em hãy cẩn thận, đừng để người đàn ông lai lịch bất minh lừa.”
Cẩn Tri: “Hả?” Vài giây sau, cô mới sực tỉnh, nhìn về phía Ứng Hàn Thời. Anh hơi cúi xuống, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Cẩn Hành nhanh chóng rời đi. Cẩn Tri cũng ăn xong. Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời thanh toán rồi đứng lên đi về phía cô. Đến nơi, anh chắp hai tay sau lưng, hơi gật đầu với cô.
Cẩn Tri mỉm cười: “Anh ngồi đi!”
“Chúng ta lên xe của tôi rồi nói chuyện sau.” Anh lên tiếng.
Nơi này đông người không tiện, Cẩn Tri hiểu ý liền cầm túi xách đứng lên. Ứng Hàn Thời tránh sang một bên, nhường lối cho cô. Hai người cùng đi ra ngoài.
Bên ngoài, trời vẫn mưa như trút nước. Hai cô lễ tân ở cửa cúi thấp người: “Tạm biệt quý khách!”
Cẩn Tri mỉm cười, Ứng Hàn Thời ở đằng trước hơi gật đầu đáp lễ, nhận chiếc ô từ tay cô nhân viên rồi sải bước dài ra ngoài.
Trong lòng Cẩn Tri lại xuất hiện cảm giác đó. Tuy anh hay đỏ mặt nhưng trong đối nhân xử thế, anh toát ra vẻ điềm tĩnh và phong độ bẩm sinh.
Hai người đứng dưới mái hiên nhà hàng, Ứng Hàn Thời giương ô rồi nói với cô: “Cô hãy đợi một lát, tôi sẽ lái xe qua đây.”
“Không cần đâu. Chúng ta cùng đi.”
Anh không nói gì, che phần lớn chiếc ô trên đầu cô. Cẩn Tri nhoẻn miệng cười, cùng anh sánh bước trong cơn mưa.
Ứng Hàn Thời thong thả bước đi, mắt nhìn thẳng về phía trước. Trời mưa rất lớn, nước chảy thành dòng trên mặt đường. Hai người nhanh chóng đi đến bên chiếc Porsche. Trước đó, tuy đã chú ý đến chiếc xe này nhưng Cẩn Tri không hề biết chủ nhân của nó là ai. Vào thời khắc này, cô cảm thấy rất bất ngờ. Một người như anh sao có thể sử dụng chiếc xe mui trần thời thượng đó?
Một tiếng “cạch” khẽ vang lên, cửa xe tự động mở khóa. Ứng Hàn Thời lập tức mở cửa ở vị trí ghế lái phụ cho cô.
Cẩn Tri bất chợt lên tiếng: “Hồi nãy, tại sao anh có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi? Anh gắn máy nghe lén đấy à?”
Ứng Hàn Thời dừng động tác. Hai người im lặng vài giây. Sau đó, anh quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt cũng như câu hỏi của cô: “Lên xe đi!”
Cẩn Tri đành cúi người chui vào trong ô tô. Ứng Hàn Thời giúp cô đóng cửa, đi sang bên kia, thu ô rồi ngồi vào ghế lái. Sau đó, anh lấy đôi găng trắng từ trên bảng điều khiển đeo vào tay rồi mới cầm vô lăng.
Cẩn Tri yên lặng quan sát nhất cử nhất động của anh. Lái xe hay “giết” cỗ máy cũng đều đeo găng, người đàn ông này đúng là kỳ lạ thật đấy.
“Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Cô hỏi.
Ứng Hàn Thời nổ máy, mắt hướng về phía trước, từ tốn trả lời: “Đến nơi không có ai khác.”