Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Hãy Bảo Vệ Tôi


trước sau

“Cẩn Tri, bên em thế nào rồi?” Giọng nói đầy quan tâm của Nhiếp Sơ Hồng vang lên trong điện thoại.

“Chúng em vẫn chưa tìm thấy Tiểu Kiệt.” Cẩn Tri đáp.

“Bọn tôi cũng thế.”

Trước mặt họ là hang động tối tăm và ẩm ướt, đèn pin lia qua vách đá, phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Lối đi không rộng còn ngoằn ngoèo, hai người đi một đoạn vẫn chưa tới tận cùng.

Cẩn Tri chưa từng đến nơi như thế này nên cũng hơi rờn rợn. Trang Xung cũng là lần đầu tiên nhưng sắc mặt anh ta lộ vẻ xúc động. Có anh ta ở bên cạnh, cô thấy vững tâm hơn.

“Mặt trời sắp lặn rồi.” Nhiếp Sơ Hồng tiếp tục lên tiếng.

“Vâng.”

“Bọn tôi quyết định quay về, đợi công an đến rồi tính sau.”

Cẩn Tri gật đầu: “Được. Chúng em đang ở trong một hang động, khi nào kiểm tra xong sẽ quay ra tìm các anh.”

Sau khi cúp máy, Cẩn Tri tiếp tục tiến bước. Đầu bên kia, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh đang ở bên bờ suối. Lúc này, trời đã tờ mờ tối, Nhiếp Sơ Hồng cảm thấy không yên tâm chút nào.

“Họ đang ở trong hang, chúng ta mau qua bên đó.”

“Ừ.” Cố Tế Sinh vốc nước suối uống ừng ực rồi đứng dậy, đi đến bên anh. Hai người sải bước dài về phương hướng có Cẩn Tri.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện