Chap 78
"Vậy giờ chúng ta làm gì tiếp theo đây chị?" - Becky lên tiếng sau một hồi lâu mà Freen vẫn chưa có động tĩnh nào, bé biết chị còn đang ngượng, nhưng tình cảnh này ngượng cũng vô ích.
Freen hắng giọng nhìn sang bé, ngẫm lại cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây, nhưng cô chưa giải thích được là điều gì, vẫn là phải nghĩ cách thoát thân trước đã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bọn bắt cóc chỉ có hai tên, chút nữa chị sẽ giả vờ gây chuyện thu hút sự chú ý, em nhân cơ hội đó đánh ngất tên đó. Còn lại một tên chị sẽ tìm cách ngăn cản, chúng ta tách ra hai hướng chạy, nhỡ hắn có bắt được một người, người còn lại vẫn có cơ hội chạy thoát."
Becky chau mày kinh ngạc: "Freen, sao đột nhiên chị có suy nghĩ liều lĩnh như vậy? Cách này khá nguy hiểm."
Freen nghiêm túc đáp: "Chúng ta là đang bị bắt cóc, em cũng nghe bọn chúng nói rồi đó. Kết quả như thế nào chúng cũng sẽ thủ tiêu chị và em, cho nên trước lúc đó chúng ta phải đánh cược trốn thoát bằng mọi giá. Chị không biết ngày mai còn có thêm tên nào xuất hiện hay không, chúng ta phải nhanh chóng hành động."
Becky lắc đầu không tán thành: "Ý định của chị hợp lý thật nhưng cách làm không đúng chút nào. Có thu hút và cản trở bọn họ cũng nên là em, người trói gà còn không chặt như chị sao có thể chống trả lại hai tên đàn ông cao to đó?"
Freen phản bác lại: "Em quên bọn chúng có súng sao? Em nhanh đến đâu cũng khó có thể tránh được họng súng đáng sợ đó, nghe lời chị!"
"Đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy, em không đảm bảo sẽ nghe theo chị đâu. Chúng ta phải cùng nhau rời khỏi đây an toàn, không ai có chuyện hết." - Bé chắc nịch quyết, nếu như chị có mệnh hệ gì bé làm sao có thể an ổn sống tiếp được.
Biết rằng không thể khuyên ngăn đứa trẻ bướng bỉnh này nghe lời mình, Freen gật nhẹ đầu đồng tình, cô hít một hơi sâu lấy can đảm, sau đó đứng dậy đi đến cửa đập mạnh hô to: "Bên ngoài có ai không? Tôi khó chịu quá!"
Nghe có động tĩnh khác thường, tên áo thun đen ban nãy mở cửa bước vào, gã cảnh giác nhìn Freen đang tỏ ra khó chịu đứng tựa người lên bức tường gần đó: "Cô đang giở trò gì thế?"
Becky đỡ lấy người Freen nói thêm vô: "Chị ấy đột nhiên thấy khó thở, các người mau nghĩ cách đi!"
Gã bực bội quát: "Cố mà chịu đi! Vừa rồi hai người còn làm được nhiều trò lắm mà, mới đó đã khó thở sao?"
Freen gục đầu lên vai Becky, may mà mái tóc dài đã che hết khuôn mặt đang đỏ lên của cô, hắn ta có cần phải nhắc lại chuyện xấu hổ đó không?
Becky cũng tức giận theo, mắt nhìn một lượt xung quanh, tên còn lại đã đi đâu mất tiêu, thế này thì dễ giải quyết rồi: "Chuyện này liên quan đến tính mạng, không phải các người