Chap 86
Trên đường đưa Becky về nhà, Freen nhận được cuộc gọi từ ông Chankimha, ba của mình, ánh mắt bỗng trở nên bất an nhìn sang bé, cô do dự một hồi mới dám ấn nút bắt máy: "Ba gọi cho con có gì không ạ?"
"Không có gì ta không thể gọi cho con gái của mình sao?"
"Không phải như vậy."
"Được rồi, thời gian qua con hướng dẫn cho cô chủ Becky thế nào rồi, mọi chuyện có tốt không? Gần đây con không về thăm nhà làm mẹ con cảm thấy nhớ và lo lắng đấy." - Ông lên tiếng hỏi, tuy lời nói ra rất nghiêm nghị nhưng vẫn toát lên sự quan tâm dành cho đứa con gái duy nhất của mình.
Freen cảm thấy vô cùng có lỗi vì thời gian qua có phần thờ ơ với ba mẹ, lúc trước cứ cách một hai tuần cô sẽ trở về thăm họ, từ lúc quen Becky, trải qua nhiều chuyện cùng nhau, vô tình Freen đã không còn về nhà, mặc khác trong cô cũng cảm thấy sợ hãi việc đối mặt với gia đình vào lúc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con dạo này có hơi bận, cuối tuần này con sẽ thu xếp về nhà thăm ba mẹ, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Mà con và cô chủ đã thân thiết với nhau hơn chưa, nếu tiện con có thể đưa luôn cô chủ về nhà, ta sẽ nói mẹ con chuẩn bị một vài món ăn tiếp đãi cô ấy."
"Chuyện này... không cần đâu ba, em ấy cũng rất bận..." - Freen vừa nói xong đã nhận ngay ánh mắt không vui của Becky trao cho mình, vì đang lái xe nên Freen đã bật loa ngoài và Becky lại tình cờ nghe được toàn bộ câu chuyện.
"Dạ, cháu không bận gì đâu bác, cuối tuần này cháu và chị Freen sẽ về nhà thăm hai bác, bác không cần phải chuẩn bị gì đâu ạ, cháu sẽ ngại lắm." - Becky nhanh miệng đáp lại làm đầu dây bên kia khựng lại một lúc vì ngạc nhiên, ông Chankimha không nghĩ rằng Freen đang bên cạnh Becky và còn bắt loa ngoài nữa.
"Cô chủ cũng ở đây sao? Thế thì tốt quá!" - Ông niềm nở thốt.
Không đợi ông nói thêm, Freen chủ động kết thúc cuộc trò chuyện: "Con đang lái xe, không còn gì nữa con tắt máy đây, chào ba!"
Ánh mắt vẫn chưa hết giận dỗi lườm người yêu, Becky trách móc: "Chị không muốn giới thiệu em với gia đình mình sao?
"Không phải, chỉ là lúc này chị cảm thấy chưa thích hợp lắm, ải của chủ tịch chúng ta vẫn chưa thông qua, nhỡ về nhà chị chúng ta có những hành động khiến ba mẹ chị nghi ngờ, sẽ không tốt cho chuyện sau này." - Freen bối rối tìm lời giải thích cho Becky hiểu nỗi lo lắng của mình.
Becky bĩu môi: "Chị đánh giá thấp khả năng của em vậy sao? Trước mặt người khác em cũng coi như một người hiểu chuyện, em sẽ không để ba mẹ chị phát hiện ra đâu. Và em cũng muốn tiếp xúc nhiều hơn với người đã sinh ra và nuôi dạy chị."
"Becky..."
"Vậy chốt lại cuối tuần này chị đưa em về gặp ba mẹ chị đó, OK?"
Freen khẽ cười chào thua, cô phát hiện ra gần đây mình nói không lại bé, và hơn hết lời bé nói cũng hợp tình hợp lý làm cô không thể từ chối.
"Được, quyết định vậy đi!"
.
.
.
Chiếc xe đậu trước cổng nhà, khác với mọi khi, lần này bé nhõng nhẽo không chịu xuống xe mà khoác lấy cánh tay chị mè nheo: "Em đi hết nổi rồi, chị cõng em vào nhà nhé!"
"Hửm?" - Freen ngạc nhiên nhìn lại bé: "Sao nay em lại nổi hứng thế?"
"Em muốn được người yêu cưng chiều một chút, đi mà! Cả ngày nay em đã bám lấy chị không rời, còn nghĩ đủ cách để dỗ chị, em đã cạn kiệt