Chap 88
"Chị xem em mặc như vậy đến gặp hai bác có được không?" - Becky hỏi lại lần nữa muốn được nghe lời xác nhận từ Freen, hôm nay Becky đã mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt dài quá đầu gối nhìn rất thùy mị và duyên dáng, nhưng tâm lý lại có chút hồi hộp, lâu lâu cứ phải hỏi bạn gái thông tin về hai bác để có sự chuẩn bị thật chu đáo.
Freen véo nhẹ lên má Becky mỉm cười: "Lần trước em cũng gặp ba chị còn gì, mẹ chị là mẫu phụ nữ truyền thống của gia đình, hai người họ có lối sống giản dị, em chỉ cần thật tự nhiên như bình thường chắc chắn ba mẹ chị sẽ thích."
"Đuợc rồi, mà sắp tới nơi chưa chị?"
"Qua ngã tư trước mặt là tới nhà chị rồi." - Freen đan tay mình lên tay bé trấn an, cũng như đang tự trấn an chính mình, đột nhiên trong lòng cô hôm nay cứ luôn có cảm giác bất an và nôn nao khó tả, nhưng vì người bên cạnh thể hiện sự hồi hộp quá rõ ràng nên Freen càng phải vững vàng hơn để vực dậy tinh thần cho bé.
Đậu xe trước sân nhà, Freen thì thầm lên tiếng: "Chúng ta vào trong thôi em!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dạ!"
Đúng như Freen từng nói qua, ba mẹ chị rất cởi mở và hiếu khách, đặc biệt hơn khi thân phận bé là con gái chủ tịch nơi Freen đang làm việc càng nhận được sự quan tâm và quý mến của hai cô chú.
Sau một hồi chào hỏi trò chuyện, mọi người đang ngồi với nhau trên bàn ăn được mẹ Freen tự tay chuẩn bị, toàn là những món truyền thống của Thái Lan, tuy lạ mắt nhưng rất ngon và hợp khẩu vị bé.
"Món này cay đó, em thử xem có được không?" - Freen lên tiếng khi thấy bé định thử món gỏi đu đủ.
Mẹ Freen mỉm cười: "Không sao đâu, Freen có nói qua với cô cháu không ăn cay được nên cô chỉ làm vừa thôi, không cay quá đâu."
"Dạ, nó rất ngon ạ!" - Becky thử một miếng nhỏ, ánh mắt cảm động nhìn sang bác gái rồi nhìn lại người yêu của mình, Freen thật sự rất chu đáo.
Người im lặng suốt buổi ăn nãy giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng, ông Chankimha nhìn con gái của mình trầm giọng thốt: "Cậu Sakda, người mà lúc nhỏ con rất thích chơi cùng cũng vừa du học trở về, mấy ngày trước có đến nhà thăm ba mẹ, cậu Sakda nhắc con suốt, còn hỏi ta số điện thoại để liên lạc với con."
"Dạ?!" - Freen chớp nhẹ mắt ngạc nhiên, cô không ấn tượng lúc nhỏ mình từng thích ai hết, nhưng lời nói của ba cô lại thành công khơi lên ngọn lửa ghen tuông của đứa trẻ ngồi bên cạnh, Becky lúc này đang nhìn Freen với ánh mắt không thể nào sắc bén hơn được nữa.
"Cậu Sakda đó là ai vậy ạ, cháu tò mò muốn biết người mà chị Freen từng thích và chơi chung lúc nhỏ quá?" - Becky mỉm cười tỏ vẻ phấn khích hỏi, nhưng bàn tay bên dưới lại đang véo mạnh lên hông Freen trừng phạt, làm sao bé có thể vui vẻ cho được.
Mẹ Freen hai mắt sáng lên lấy điện thoại ra khoe: "Hôm cậu Sakda đến đây chơi bác có chụp lại tấm hình với cậu ấy, người gì mà vừa đẹp trai lại vừa hiểu chuyện, nếu cậu Sakda và Freen nhà chúng ta có thể thân thiết với nhau thì tốt quá."
"Mẹ..." - Sắc mặt Freen tối sầm lại hoang mang, không chỉ ba cô mà ngay đến mẹ cũng đang ra sức đốt nhà cô như thế, Freen thật sự không dám tưởng tượng được lúc về nhà phải giải thích thế nào để dỗ đứa trẻ hay ghen và tính chiếm hữu cao ngút trời này đây.
"Nhìn hai người quả thật rất xứng đôi đó!" - Becky nở nụ cười vuốt theo, nhưng trong đôi mắt lại chẳng mang chút ý cười nào ngoài hàn khí đang bao trùm, chiếu thẳng vào ánh mắt Freen như một sự cảnh cáo ngầm.
Ông Chankimha luôn quan sát biểu cảm của hai người trước mặt, qua việc vừa rồi ông càng chắc chắn hơn tình cảm của bọn trẻ, ông không thể cứ thế tiếp tục mắt nhắm mắt mở cho qua như không hay biết