Chap 65
Tỉnh dậy với tinh thần vô cùng sảng khoái và vui vẻ, Becky hạnh phúc nhìn bóng lưng Freen vẫn đang nằm trước mặt say ngủ, trong lòng cảm thấy ấm áp trào dâng, vòng tay ôm lấy eo chị siết chặt hơn, bé nũng nịu tựa cằm lên hõm vai chị thì thầm.
"Chị vẫn còn mệt sao? Sắp trễ giờ làm của chị rồi đó."
Không nhận được phản hồi nào từ Freen, Becky bắt đầu thấy bất an đưa tay lay cánh tay chị, nhưng khi bàn tay vừa chạm tới làn da nóng hổi, bé giật mình ngồi hẳn dậy thử gọi Freen lần nữa: "Freen, chị bị sốt rồi!"
"Ừm..." - Giọng cô mệt mỏi thốt, mắt vẫn đang nhắm chặt chưa mở lên nổi.
Bé đặt tay lên trán chị kiểm tra, chị đúng là bị sốt, nhìn chị bây giờ lòng bé rất loạn và day dứt, đêm qua bé rõ ràng có thể nhận ra chị đang mệt nhưng vì ham muốn cá nhân của mình sợ sẽ vụt mất cơ hội được thân mật cùng chị, Becky biết nếu bé ra sức thuyết phục chị sẽ mềm lòng chiều theo bé, giờ chị sinh bệnh không dậy nổi luôn.
2
Freen gượng mở mắt nhìn lên Becky, cô lắc nhẹ đầu trấn an bạn gái: "Đừng lo, chị nghỉ ngơi sẽ không sao đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em đưa chị đến bệnh viện!" - Becky bước xuống giường lục tục tìm quần áo thay vào, nhưng vừa nhóm người đã bị Freen ngăn lại.
"Không cần phiền phức vậy đâu, chị không muốn đến bệnh viện."
"Chuyện này không đến lượt chị quyết định, người chị nóng như thế còn bướng nữa."
"Không muốn, chị không đi đâu!" - Freen yếu ớt lặp lại mong muốn của mình, tay ôm khư khư cánh tay bé.
Hết cách nhìn người chị đang cuộn tròn trong chăn bông nắm chặt cánh tay Becky không rời, bé vừa lo vừa cảm thấy thích thú, hóa ra đây là dáng vẻ khi bị bệnh của chị.
Sao lại đáng yêu quá thể?
2
Với tay lấy điện thoại trên bàn gần giường, Becky nhắn tin với Susan hôm nay xin nghỉ một ngày, bé sẽ làm việc online tại nhà, giờ có đi làm cũng không thể chuyên tâm làm việc được vì bận lo lắng cho Freen mà thôi.
"Chị khó chịu ở chỗ nào, hay chỉ thấy nóng sốt thôi?" - Becky vén mái tóc đang che đi khuôn mặt xinh đẹp vài phần nhợt nhạt của Freen, quan tâm hỏi.
"Cả người chị đều đau nhức... không còn chút sức lực nào." - Freen thều thào giọng như đứa trẻ nhỏ đang nhõng nhẽo với mẹ, cô rúc sâu hơn vào trong cánh tay bé, bây giờ đầu óc Freen không còn suy nghĩ được gì nhiều, để cho lý trí hoàn toàn thả trôi, cho phép bản thân buông thả không làm gì hết.
Bé mỉm cười xoa xoa đầu chị, ánh mắt dịu dàng nhìn dáng vẻ đang sốt của chị, cả lúc này Freen vẫn toát lên nét xinh đẹp cuốn hút như vậy, làm cho bé vừa xót vừa động lòng.
"Chị ngoan nằm ở đây nhé, em đi mua cháo và thuốc sẽ về ngay."
"Không ăn cháo!"
"Không ăn làm sao khỏe được, chị ăn một ít còn uống thuốc nữa. Lần trước lúc em bị bệnh chị cũng bắt em ăn cháo còn gì."
"Không ăn cháo!" - Freen lặp lại lần nữa, mắt vẫn nhắm nghiền.
Becky phát hiện ra lúc bệnh Freen đặc biệt rất bướng và không chịu nói lý, bé nhẫn nhịn tiếp tục hỏi: "Vậy chị muốn ăn gì ngoài cháo? Phải ăn