Chap 71
Trên đường lái xe đưa Becky về nhà, bé nói Freen đậu lại gần cửa hàng tiện lợi để mua ít đồ, đến khi trở ra cô mới biết rằng bé đã mua băng keo cá nhân và thuốc bôi cho mình.
"Mọi chuyện cũng phần nào được giải quyết rồi, sao mặt em vẫn còn nặng nề không vui vậy?" - Freen tò mò nhìn sang bé hỏi khi cô tiếp tục lái xe chạy đi.
Becky phồng má buồn phiền: "Đáng lẽ chị không nên chắn trước mặt em, nếu khuôn mặt xinh đẹp này để lại sẹo thì phải làm sao?"
"Chị cũng không thể để em có chuyện được. Khuôn mặt em để lại sẹo chị cũng sẽ rất xót."
"Em không quan tâm, nếu trên mặt em có sẹo nhìn sẽ càng ngầu hơn, sau này nhỡ có bị ba đuổi ra ngoài đường ở cũng không lo bị người khác ức hiếp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
3
Cô khẽ cười đưa ngón trỏ đánh nhẹ lên mũi bé: "Ăn nói lung tung!"
"Em là nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra với chúng ta thôi, từ lúc xác định sẽ cùng chị phát triển lâu dài em đã nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy đến, em thì không sao, chỉ là em sợ chị sẽ chịu thiệt thòi. Vì người theo đuổi trước là em, em phải có trách nhiệm với chị."
Freen không ngờ bé nhà cô lại suy nghĩ sâu sắc và nhiều đến vậy, cô cảm giác sóng mũi có chút cay cay vì xúc động: "Đó đều là chuyện chị nên cùng em gánh vác, em không cần tự mình phiền não. Hơn nữa chị sẽ không để em phải ra ngoài đường ở đâu."
Bé mỉm cười tươi dí mặt sát lại gần cô, trông đợi hỏi: "Vậy chị sẽ nuôi em phải không?"
"Không! Chị không khuyến khích việc chỉ một người bỏ công sức, người còn lại được nhàn rỗi đâu. Chúng ta cần có sự độc lập riêng, như thế tình cảm mới phát triển lâu dài được." - Freen thẳng thắn nói lên quan điểm, đồng thời thành công làm cho bé hụt hẫng sâu sắc.
Becky bĩu môi: "Em chỉ nói thế thôi, chị không cần phải trả lời nghiêm túc vậy đâu. Làm em cảm giác bị tổn thương quá đi!"
"Chị thấy em đang rất vui vẻ và hạnh phúc mà?" - Freen nheo mắt nhìn bé lần nữa, ánh mắt đó không giống đang bị tổn thương chút nào.
"Em vui vì nghĩ đến việc chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với những thử thách và khó khăn sắp tới, chị cũng đã nghĩ đến tương lai của chúng ta rồi này."
Freen xoa xoa đầu Becky đồng tình: "Phải! Cùng lắm chúng ta sẽ ra nước ngoài ở một thời gian, đợi khi gia đình chấp nhận mối quan hệ của mình, chị và em sẽ quay trở về."
"Nhưng lỡ như sẽ rất lâu họ vẫn không chấp nhận thì sao chị?"
"Chúng ta chỉ có thể làm hết những chuyện có thể trong khả năng của mình, đừng kỳ vọng quá nhiều người khác sẽ ủng hộ hay chúc phúc, có như vậy chị và em mới có thể sống tốt và vui vẻ bên cạnh nhau."
"Dạ! Em hiểu rồi chị!" - Becky nở nụ cười thật tươi, ánh mắt say mê ngắm nhìn chị suốt đoạn đường còn lại trở về nhà của họ, đây là phúc lợi của việc yêu người trưởng thành, suy nghĩ vừa chín chắn và có trách