Chap 73
Bờ môi bóng loáng bao lấy nụ hoa xấu hổ, chiếc lưỡi trúc trắc chơi đùa khắp nơi, ra sức di chuyển, lâu lâu mút lấy làm cho bé run lên bần bật, đôi mắt mông lung không còn nhìn rõ được mọi thứ phía trước.
"Ưm..."
TÍNH TOONG! TÍNH TOONG!
2
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng chuông cửa reo lên khiến cho hai cô gái bên trong giật bắn người, Freen xấu hổ vội vàng nhặt váy ngủ của Becky lên mặc giúp bé, ánh mắt bối rối nhìn lại vẻ mặt không vui của bé bị làm cho mất hứng.
"Ai lại đến đây vào đêm hôm khuya khoắt như vậy chứ?"
Freen nở nụ cười dỗ dành bạn gái, cô cũng bị tiếng chuông cửa làm cho có phần khó chịu, nhưng người tìm họ vào giờ này ắt hẳn cũng đang có chuyện quan trọng: "Để chị ra mở cửa, em cứ ngồi đó đi!"
"Chị chờ đã!" - Becky đứng dậy lấy áo khoác len của mình đưa cho Freen: "Chị mặc vào đi!"
"Cảm ơn em!"
Nhìn bóng lưng người yêu dần hút đi sau cánh cửa, Becky bực bội nằm dài trên ghế trở lại, khó khăn lắm họ mới đi được đến đây, không ngờ người nào đó vô duyên lại xuất hiện thật đúng lúc.
Freen ngạc nhiên khi ba cô đang đứng chờ bên ngoài cổng, cô vội vàng bước nhanh ra mở cửa đón: "Sao ba lại đến đây vào giờ này?"
Đôi mắt lạnh nhạt nhìn một lượt xung quanh ngôi biệt thự rộng lớn, ông lên tiếng: "Đây là nhà của cô chủ Becky sao?"
"Dạ..." - Ánh mắt Freen dừng lại nơi phong thư trên tay ba mình, nó rất giống phong thư chủ tịch đã đưa cho cô xem hồi chiều, sắc mặt Freen chợt xám xịt lộ rõ vẻ bất an.
Ông đã rất cố gắng để kiềm chế cơn tức giận của mình, nhưng khi nhìn thấy con gái ông bước ra từ ngôi nhà của Becky, mọi nổ lực kiềm chế đều trở nên thất bại. Ném mạnh sấp hình cảnh thân mật giữa Freen và Becky vào người con gái, ông trừng mắt phẫn nộ quát lên: "Đây là cách con đền đáp lại công ơn dưỡng dục của gia đình hay sao? Sao con dám làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy hả?"
"Ba... con xin lỗi..." - Freen mím chặt môi không dám nhìn thẳng vào ba mình, lời muốn nói ra đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, hai tay run rẩy nắm chặt bên dưới, cô thật sự đang rất sợ hãi, Freen không ngờ chuyện của họ lại bại lộ sớm như vậy.
So với chủ tịch, ba Freen mới là mối lo lắng lớn nhất của cô, người đàn ông rất coi trọng truyền thống và chuẩn mực của xã hội, biết được đứa con gái duy nhất của mình lại đang đi ngược lại với chuẩn mực ấy, ông nhất định không thể nào chấp nhận được.
"Freen! Mau thu dọn đồ đạc theo ta trở về nhà!" - Ông lạnh lùng ra lệnh.
"Con xin lỗi đã làm cho ba thất vọng, nhưng con thật sự yêu