Chap 4
Ngồi trên xe lăn nhìn Freen đang kiểm tra nước ấm trong bồn tắm cho mình, Becky trong lòng bỗng dưng có chút cảm giác thân thuộc không thể diễn tả được, dù vẻ ngoài của Freen rất lãnh đạm và khó gần, nhưng bé vẫn nhìn ra cô rất quan tâm mình.
"Em không sợ chị sao?" - Freen xoay người nhìn vào đôi mắt vẫn đang chăm chú nhìn cô từ nãy đến giờ, dù không trực tiếp nhìn thấy cô cũng đoán ra được.
Becky nở nụ cười dang rộng hai tay ra chờ đợi: "Chị bế em đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Freen không nói thêm lời nào xoăn cao tay áo hơn bước tới bế Becky ngồi trên thành bồn tắm, trước đây hai người cũng từng thân thiết với nhau nên cô không còn ngại gì việc nhìn cơ thể này, mà Becky hiện tại với tâm trí của một đứa trẻ càng không biết ngại, bao nhiêu buồn vui suy nghĩ đều thể hiện bên ngoài nét mặt hết.
"Em tự cởi quần áo của mình ra đi, khi nào không được nữa chị sẽ giúp em."
Tự hứa với lòng Freen sẽ quan tâm và chăm lo cho Becky hết mực, bù đắp lại những tổn thương đã từng gây ra cho người mình yêu, dù thế cô vẫn muốn tập thói quen tự giác cho bé, không thể lúc nào cũng ỷ lại, trông chờ sự giúp đỡ từ cô hay mọi người xung quanh.
Ngoài dự đoán của Freen, Becky rất nghe lời tự cởi đồ ra, không hề nhõng nhẽo muốn được cưng chiều như cô vẫn nghĩ trong đầu, đôi mắt dừng lại nơi những vết bầm tím còn hằn trên da thịt trắng mịn, mi tâm cô khẽ nhíu lại, không giấu được nỗi xót xa đưa tay chạm nhẹ vào nơi tổn thương trên hông Becky.
"Em còn đau nhiều không?"
Thoáng giật mình hơi né ra sau, Becky mất đà chới với suýt ngã ngửa xuống bồn tắm, may nhờ Freen đưa tay đỡ lấy kịp thời nhưng cũng động trúng vết thương trên người khiến cho bé mím môi nhăn mặt nhịn đau.
"Em đau như thế sao không nói cho chị biết?"
Becky cúi gầm mặt nắm chặt hai tay vào nhau, giọng run run trả lời: "Mẹ em dặn cái gì có thể chịu đựng được không nên than vãn, hơn nữa mấy cô y tá cũng có tiêm thuốc giảm đau cho em..."
Freen nhìn bộ dạng đáng thương trước mặt lòng đau như cắt, hóa ra vẫn còn nhiều chuyện về đứa trẻ này cô chưa biết đến, tuy chưa nhớ lại mọi chuyện, Becky vẫn là một cô gái kiên cường không hề thay đổi.
Kéo kéo tay áo Freen, Becky lên tiếng nói tiếp: "Nếu chị thấy tội cho em, chị có thể cho em thêm một ly trà sữa nữa không?"
"Không được!" - Freen trả lời không cần suy nghĩ, dù xót đến đâu thì cô cũng không để bé uống