Mặt mày cô đỏ ửng, trước câu nói của anh cô cảm thấy vô cùng tổn thương, Cố Thiên Sơn lạnh nhạt quay người rời đi.
“Anh đúng là quá đáng.
”
Cô giận dỗi dậm chân mạnh xuống sàn nhà.
Sáng hôm sau, Lục Mỹ Đình cùng Tiểu Bối đang chơi ở ngoài vườn, cả hai đang cười nói rất vui vẻ thì quản gia Hà chạy ra mở cửa.
Brừm.
Chiếc xe dừng lại, chiếc Porsche trắng, Tiểu Bối mừng rỡ, chạy về phía chiếc xe, người trên xe bước xuống cùng Cố Thiên Sơn làm con bé khựng người lại.
Tiểu Bối quay người lại nói với Lục Mỹ Đình.
“Cô Mỹ Đình, cô ấy là ai vậy? Con chưa từng thấy cô ấy đi với bố.
” Con bé vừa nói vừa chỉ tay vào Cố Thiên Sơn.
Bất giác, Lục Mỹ Đình chạy đến bên cạnh, đưa tay che mắt Tiểu Bối, không cho con bé nhìn thấy Cố Thiên Sơn cùng người tình đang ôm ấp, hôn nhau.
“Tiểu Bối đi vào trong thôi, cô dạy con học vẽ nhé!”
Vừa lúc xoay người thì anh nhìn thấy Lục Mỹ Đình đang đưa Tiểu Bối đi vào nhà, anh nghĩ thầm, “Cô ta nhìn thấy rồi sao?”
Vẻ mặt anh có chút lo lắng, căn bản là sợ cô sẽ suy nghĩ không hay.
Cố Thiên Sơn vừa mới bước vào chưa tới cửa đã gặp Cố Lưu bước ra, vẻ mặt ông nghiêm nghị, ông nhìn sang người phụ nữ đằng sau, liền gằn giọng.
“Mời cô ra khỏi nhà tôi.
”
“Bác ơi, nhưng mà cháu là bạn của con trai bác, bác cũng nên để cháu vào nhà uống ly trà đã chứ, bác làm vậy thật mất mặt cháu quá…”
Cố Lưu vừa nói vừa ném xấp tiền ra ngoài, xấp tiền rơi xuống chân người phụ nữ kia, vừa thấy tiền cô ta đã sáng mắt lên, nhanh chóng cầm lấy rồi cúi gằm người xuống.
“Dạ, con đi ngay.
Anh Cố, hẹn gặp lại anh sau.
”
Cố Thiên Sơn nhăn mặt, anh bực dọc đi vào trong, Có Lưu nói vọng theo:
“Mày đừng có mang mấy thứ dơ bẩn đó vào nhà tao.
Hừm.
”
Cố Lưu nhìn ra ngoài, thở dài thườn thượt.
Cố Thiên Sơn vừa đến chân cầu thang đã gặp Lục Mỹ Đình, anh liền muốn giải thích.
“Chỉ là ý muốn nhất thời thôi, cô đừng để tâm.
”
Cô mỉm cười lạnh nhạt.
“Chuyện đời tư của anh tôi không quan tâm, anh nói với tôi làm gì chứ, tôi chỉ là người chăm sóc Tiểu Bối thôi, ngoài Tiểu Bối ra, tôi không muốn quan tâm bất cứ chuyện gì khác.
”
Cô nói xong rời khỏi, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Cố Thiên Sơn tức giận trước thái độ thờ ơ của cô, mặt mày anh đỏ ửng.
Anh đi nhanh lên lầu, mở toang cửa phòng rồi lên giường, anh nằm dài trên giường, để tay lên trán suy nghĩ.
“Mỹ Mỹ đáng chết, cũng tại cô, bằng mọi giá tôi phải tìm ra tình nhân của cô, cũng tại vì cô mà tôi thành ra như thế này.
”
Anh nhắm mắt, nụ cười của Mỹ Đình hiện lên trong tâm trí anh, anh tức khắc mỉm cười nhưng cảnh tượng ngay sau đó làm anh nhăn mặt, là lúc gã nhà giàu ôm hôn Mỹ Đình ở bể bơi.
Anh ngồi bật dậy, đi tìm Tiểu Bối, anh tìm khắp phòng không thấy, liền lấy điện thoại gọi cho mẹ mình.
Tít tít.
“A lô.
”
“Mẹ hả, Tiểu Bối có trên đó không? Con tìm khắp nhà không thấy con bé.
”
“Tiểu Bối đang ở trên này, còn có cả Mỹ Đình nữa.
”
“À, vậy con yên tâm rồi.
”
Cố Thiên Sơn chuẩn bị tắt máy thì đầu dây bên kia mẹ anh nói tiếp:
“Tối nay, nhân kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ, bố mẹ muốn có bữa tiệc khiêu vũ nho nhỏ, chỉ có gia đình mình thôi, con có đi đâu thì sắp xếp về sớm nha.
”
“Dạ, con biết rồi mẹ.
”
Cố Thiên Sơn tắt máy, anh xuống nhà lái xe đi đến quán bar.
Kít.
Anh bước vào quán bar, bạn bè anh đều đã đến trước chờ.
“Cậu Cố làm gì mà đến muộn vậy? Chúng tôi uống cạn cả mấy can rượu rồi đó nha” Bọn họ nói xong cười ha hả.
“Có việc thôi, mau uống đi.
”
Cố Thiên Sơn ngồi trên bàn uống hết ly này đến ly khác, cả người như giải tỏa được những bừa bộn trong lòng.
“Thôi tôi về trước đây.
” Bạn anh vỗ lên vai.
“Ừ.
”
Cố Thiên Sơn nâng ly rượu vang trên tay, anh lắc nhẹ, mỉm cười, một hơi uống sạch.
Anh nhanh chóng lái xe về nhà.
Vừa về đến nhà, anh đã thấy mọi người đang chuẩn bị cho ngày kỷ niệm của bố