Cố Thiên Sơn nhìn vào kính xe thấy cô ngồi đằng sau, nét mặt đượm buồn, anh cũng không muốn hỏi gì thêm, anh tập trung lái xe.
Lục Mỹ Đình ngả đầu vào kính xe, ánh mắt nhìn xa xăm, đối với câu nói lúc nãy của Cố Thiên Sơn cô thật sự không biết trả lời như thế nào, giây phút người đàn ông đó chạm vào môi cô, cô vẫn còn thấy nhờn nhợn.
Cô khẽ nhăn mặt, nhắm nghiền mắt, hai tay bấu víu vào nhau.
Kít.
Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự.
Gia nhân đã đứng chờ sẵn.
Cố Thiên Sơn bước xuống, đi tới mở cửa xe cho cô nhưng cô đã tự mình mở cửa đi một mạch vào trong, trước sự ngơ ngác của Cố Thiên Sơn.
Cô đi một mạch lên phòng.
Cô đóng sầm cửa, bật khóc, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cố Thiên Sơn đi qua phòng cô đưa tay gõ cửa nhưng có điều gì đó làm anh khựng lại, anh xoay người đi vào phòng.
Anh đi qua phòng con gái, hé cửa thấy con gái đã ngủ, anh đóng cửa trở về phòng.
Căn phòng tối om, anh thắp ánh đèn mờ rồi không kịp thay quần áo mà nằm dài trên giường, chắp tay lên trán.
Anh nhớ lại nụ hôn anh trao cô lúc nãy, anh nhẹ nhàng đặt tay lên môi, trái tim anh quả thật đang thổn thức.
“Chẳng lẽ mình yêu cô ấy rồi sao? Làm sao có thể…”
Cố Thiên Sơn thở dài, rồi nằm trằn trọc cả đêm.
Mặt trời đã lên tới đỉnh núi, những tia nắng len qua khe cửa sổ, Cố Thiên Sơn uể oải, xoay người dậy, chân vẫn còn đang mang giày.
“Đau đầu quá… hôm qua…”
Anh nhớ tới lúc mình khóa môi Lục Mỹ Đình lại cảm thấy vô cùng hồ đồ, anh gõ nhẹ lên đầu.
“Thôi, tắm trước đã rồi tính sau vậy.
”
Ở dưới lầu, mọi người đang cười nói vui vẻ, chuẩn bị cho bữa sáng.
Lục Mỹ Đình cũng đã cố gắng dậy từ sớm để chuẩn bị cho Tiểu Bối.
Cố Thiên Huy quay sang nói với Tiểu Bối.
“Tiểu Bối nè, Tiểu Bối nói xem cô Mỹ Đình hôm nay có đẹp không?” Anh vừa nói vừa nhìn qua Lục Mỹ Đình.
“Đẹp ạ.
”
“Anh cũng thấy thế.
”
Lục Mỹ Đình không hiểu sao bất giác bật cười.
Hạ Lan và Cố Lưu vừa đi xuống lầu, giai nhân đã đến bên cạnh, cúi người:
“Mời ông bà chủ ăn sáng ạ.
”
“Được rồi.
”
Hai người ngồi vào bàn ăn, nhìn xung quanh, cảm thấy thiếu liền hỏi:
“Cố Thiên Sơn đâu, còn Thiên Anh nữa?”
Gia nhân đứng khép người, chắp tay phía trước.
“Dạ, cô chủ đã đi ra ngoài từ sớm, còn cậu chủ đang tắm trên phòng.
”
Cố Lưu nhìn mọi người rồi cầm đũa.
“Thôi, cả nhà dùng cơm đi.
”
Cố Thiên Huy chủ động ngồi gần Lục Mỹ Đình, cô cố tình đưa Tiểu Bối sang ngồi giữa nhưng Tiểu Bối không đồng ý.
Cố Thiên Huy mỉm cười, gắp thức ăn cho Lục Mỹ Đình.
“Chị ăn đi.
”
“Cảm ơn em.
”
Cộp cộp.
Tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, là Cố Thiên Sơn, anh vừa tắm xong, trên đầu vẫn còn khăn tắm, anh lau khô tóc, rồi ngồi vào bàn ăn.
Vừa ngồi xuống anh đã nhìn thấy cháu trai ngồi cạnh Lục Mỹ Đình, anh tức khắc nhăn mặt.
“Ăn cơm thôi.
”
Cố Thiên Huy cả buổi ăn chỉ chú ý đến Lục Mỹ Đình, trong ánh mắt thể hiện tình cảm, Cố Thiên Sơn vừa nhìn đã phát hiện ra.
“Bố mẹ lên phòng trước.
” Hạ Lan và Cố Lưu đã ăn xong.
“Bác không ăn thêm ạ?” Lục Mỹ Đình hỏi theo.
“Hai bác ăn xong rồi, bây giờ đi ra ngoài có việc.
”
“Dạ.
”
Cố Thiên Sơn vẫn ngồi vào bàn ăn, anh không quan tâm đến, điều anh chú ý là Lục Mỹ Đình và Cố Thiên Huy.
Thiên Sơn nhìn sang cô, cô vẫn đang rất vui vẻ, gắp thức ăn cho Tiểu Bối.
Cố Thiên Sơn Làm rơi đũa, ngã người xuống nhặt lên, liền phát hiện tay Cố Thiên Huy đang chạm vào đùi Lục Mỹ Đình, anh nóng bừng mặt.
Anh nhăn mặt, một lời vô cùng giận dữ.
“Cố Thiên Huy, tay mày đặt chỗ nào vậy hả? Có muốn cậu chặt đứt nó luôn không?”
Anh đứng phắt dậy, lật đổ cả bàn ăn.
Lục Mỹ Đình ôm lấy Tiểu Bối, đứng bật dậy, cô hét lên.
“Á.
”
Mâm cơm trên bàn đổ xuống vỡ tan tành, thức ăn vung vãi đầy nhà.
“Cậu… cậu làm gì vậy?”
Cố Thiên Sơn