Cả nhà ba người cùng đến trường.
Mà Cố Thiên Sơn thật sự muốn đến gặp trực tiếp hiệu trưởng xử lý việc này, bảo bối của anh từ khi nào lại dễ chọc vào như vậy chứ?
Tiểu Bối sau khi được bố xác nhận thì vô cùng phấn khích, thực sự muốn khoe mẹ cho mọi người biết.
Bé có mẹ rồi!
Không còn sợ lời nói xấu của tên mập béo trong lớp nữa.
“Bố…”
Tiểu Bối bước xuống xe nhìn cổng trường, tuy lúc nãy vẫn rất hùng hổ, nhưng tới nơi lại có chút sợ sệt.
Dù sao vẫn là một cô bé, sao lại không sợ chứ?
Lục Mỹ Đình như cảm nhận được, nắm tay Tiểu Bối, muốn cô bé cảm thấy dễ chịu hơn.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, Tiểu Bối nhìn Lục Mỹ Đình có chút mong chờ.
Chỉ là, bọn họ còn chưa kịp nói gì, một giọng nói chanh chua vang lên.
“Ây dô, xem kìa, ai đây?”
Đào Gia Huệ, mẹ của cậu bé mập đã trêu chọc Tiểu Bối tiến đến.
Trên người bà ta chỉ toàn hàng hiệu, trang điểm khá đậm, cậu bé mập mạp đứng bên cạnh bà ta vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Tiểu Bảo, con xem đi, hôm nay mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con.
”
Cậu bé tên Tiểu Bảo nghe mẹ nói vậy thì đắc ý vô cùng.
Mà lúc này, Lục Mỹ Đình lại càng vô cùng khó chịu, nhìn qua cũng biết Tiểu Bối nhà cô là bị cậu bé kia chọc giận.
Trên má cậu ta còn hai vết cào đỏ ửng.
“Là con cào sao?”
Lục Mỹ Đình cúi người nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Bối hơi hơi gật đầu như biết lỗi.
“Là cậu ta chọc giận con?”
Cố Thiên Sơn nhìn Tiểu Bối hỏi.
Giọng nói quan tâm làm cho Tiểu Bối gật đầu mạnh hơn.
“Đừng lo! Có mẹ rồi.
”
Lục Mỹ Đình nhìn Tiểu Bối lại đau lòng, nếu như cô bé có mẹ, thì cũng sẽ như cậu bé kia, được mẹ bao che khuyết điểm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Mỹ Đình chua xót.
Trong lòng cô hạ quyết tâm, nhất định phải bảo vệ Tiểu Bối, cô cũng cảm nhận rõ việc không có bố mẹ bảo bọc là có bao nhiêu uất ức.
“Tiểu Bối, có mẹ.
”
“Mẹ!”
Tiểu Bối nhìn cô, thốt lên.
Lục Mỹ Đình bế Tiểu Bối lên, cũng mạnh mẽ đi vào trong, xem như hai mẹ con kia vô hình.
“Này cô kia, tôi còn chưa nói xong…”
Lời nói còn chưa đến miệng thì Đào Gia Huệ đã phải nuốt vào khi nhìn thấy ánh mắt áp bức của Cố Thiên Sơn.
“Đi thôi con trai! Mẹ muốn xem họ làm gì được chứ?”
Đào Gia Huệ kéo Tiểu Bảo vào trong.
Bọn họ tuy không hẹn nhưng đều một hướng đi đến phòng hiệu trưởng.
Mà Lục Mỹ Đình vẫn luôn ôm Tiểu Bối không buông, cô không muốn ai tổn thương tới cô bé này nữa.
Cố Thiên Sơn nhìn thấy dáng vẻ một lớn một nhỏ kia lại càng ấm lòng hơn.
Thật là một cặp mẹ con thật sự!
Tiểu Bối vì được bế mà lè lưỡi làm mặt xấu với cậu bé mập mạp kia khiến cậu ta tức giận.
“Mẹ! Con muốn được bế!”
Tiểu Bảo mập mạp cũng không muốn thua Tiểu Bối.
“Bế gì chứ! Con xem con như thế sao mẹ bế, đi một chút nữa tới rồi.
”
Đào Gia Huệ hơi ngại ngùng mà nói.
Không phải cô ta