“Nguyễn Quân?”
Lục Mỹ Đình nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang tràn ngập trong lòng.
Nguyễn Quân, một người bạn thân của Lục Mỹ Hà, đã từng là người cùng cô trải qua những kỷ niệm đáng nhớ trong quá khứ.
Tuy nhiên, từ khi Nguyễn Quân rời bỏ ngôi nhà gia đình và bước vào cuộc sống riêng, sự tiếp xúc giữa hai người đã trở nên ít ỏi.
Và giờ đây, trong tình huống bất ngờ, cô không thể không khỏi nghi ngờ liệu Nguyễn Quân có liên quan đến những âm mưu của Lục Mỹ Hà.
“Mỹ Đình? Em làm gì ở đây?”
Nguyễn Quân hỏi, ánh mắt không thể che giấu được sự ngạc nhiên.
Lục Mỹ Đình không thể giấu đi nỗi lo sợ trong lòng cô.
“Nguyễn Quân, xin lỗi vì đã làm phiền.
Anh có phải chung đồng bọn với Mỹ Hà không?”
Lục Mỹ Đình nghi ngờ hỏi.
Nguyễn Quân nhìn cô với sự đồng cảm và nhận ra tình huống Lục Mỹ Đình đang mắc phải.
Anh hiểu rằng cô đang đối mặt với những gì không dễ dàng và đang tìm cách để trốn thoát.
“Mỹ Đình, đã rất lâu anh không liên lạc với Mỹ Hà, em có thể tin tưởng vào anh.
Anh không phải là người đứng về phía Lục Mỹ Hà trong việc này.” Nguyễn Quân nói với giọng tha thiết.
Lục Mỹ Đình cảm thấy lòng tin của mình đang được khôi phục dần.
Bên cạnh người bạn đáng tin cậy, cô cảm thấy tự tin hơn trong việc trốn thoát khỏi đây nhưng chỉ vài giây sau, Lục Mỹ Đình lại ngất đi lần nữa bởi Nguyễn Quân.
Nguyễn Quân đem Lục Mỹ Đình đi đến một căn nhà gỗ khác ở trong khu rừng, nơi đây rất ít ai lui tới.
Từ nhỏ, Nguyễn Quân đã có tình cảm với Lục Mỹ Đình, nhưng cô không đáp lại.
“Mỹ Đình, em tỉnh rồi sao?”
Nguyễn Quân giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có cảm giác rợn người.
“Nguyễn Quân, anh… anh làm gì thế? Mau thả em ra đi.”
Lục Mỹ Đình hoảng sợ van xin.
“Lục Mỹ Đình, em làm vợ của anh đi.
Khi đó anh sẽ thả em ra.”
Nguyễn Quân cười thật lớn rồi nói.
“Nguyễn Quân, anh thả tôi ra đi.
Mau thả tôi ra đi.
Tiểu Bối đang ở nhà đợi tôi.
Con bé sẽ rất lo lắng.”
“Tiểu Bối là ai? Em đã có con rồi sao?”
Nguyễn Quân giận dữ hỏi.
Lục Mỹ Đình dõng dạc trả lời, liền bị Nguyễn Quân đánh một cái tát vào mặt.
Bốp!
Sau đó, Nguyễn Quân lấy lại bình tĩnh và nói lời xin lỗi với Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, anh xin lỗi.
Em có sao không?”
Ở bên nhà, Cố Thiên Sơn nhận được điện thoại từ đồng bọn của Lục Mỹ Hà, anh liền đưa hình ảnh và điện thoại để cảnh sát điều tra thông tin.
“Cố tổng, chúng tôi đang cố gắng tìm vị trí của cô Lục nhanh nhất.
Anh hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
“Vẫn chưa có tín hiệu sao?”
Cảnh sát trưởng lắc đầu, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính để theo dõi.
Tít!
Màn hình máy tính đã hiển thị tín hiệu từ số điện thoại Cố Thiên Sơn đã cung cấp.
“Cố tổng, đã có tín hiệu, một căn nhà gỗ ở trong rừng, cách thành phố tầm 10km.
Chúng tôi sẽ cho triển khai người đến đó.”
“Được, đảm bảo phải giữ an toàn cho Lục Mỹ Đình.”
Cảnh sát trưởng và Cố Thiên Sơn bắt đầu đi đến vị trí của Lục Mỹ Đình.
Tiểu Bối từ trên lầu chạy xuống khóc mếu máo đòi theo.
“Baba, con cũng muốn đi tìm mẹ.”
“Tiểu Bối ngoan, con ở nhà chờ ba tìm mẹ về cho con.
Có được không?”
Tiểu Bối có chút buồn nhưng rồi cũng gật