“Thiên Sơn, anh hiểu lầm rồi.
Diệp Sung chỉ là một người đàn anh quan tâm và giúp đỡ em trong thời gian học đại học.
Anh ta không có ý định gì ngoài việc chia sẻ niềm vui và nỗi buồn cùng em.”
Lục Mỹ Đình cố gắng giải thích.
Cố Thiên Sơn nhìn vào mắt Lục Mỹ Đình, những giọt nước mắt không thể kìm nén được tràn ngập.
Anh ôm Lục Mỹ Đình vào lòng và nói.
“Mỹ Đình, anh xin lỗi.
Anh không nên tỏ ra ghen tuông và giận dữ như vậy.
Đối với anh em rất quan trọng, anh sẽ ở bên cạnh và bảo vệ em.”
Lục Mỹ Đình cảm nhận được tình cảm chân thành từ Cố Thiên Sơn và ôm anh mạnh mẽ.
Cả hai chia sẻ những nỗi đau và khó khăn của mình, tìm cách để hiểu và chia sẻ lẫn nhau.
Trái tim của họ dần dần hòa quyện và đồng điệu, tạo nên một tình yêu đích thực và sâu sắc.
Trong phòng khám, Lục Mỹ Đình đang được Diệp Sung thăm khám và chăm sóc.
Ánh mắt của Diệp Sung tràn đầy quan tâm và lo lắng khi nhìn vào cô.
Trong khi đó, Tiểu Bối vui vẻ bước vào phòng khám, gọi mẹ một cách đáng yêu.
“Mẹ ơi! Con tới đây thăm mẹ nè!”
Tiểu Bối nhanh chóng chạy vào bên cạnh Lục Mỹ Đình, gương mặt tràn đầy vui sướng.
Diệp Sung ngạc nhiên và hụt hẫng khi biết rằng Lục Mỹ Đình đã có gia đình.
Anh không ngờ rằng đàn em của mình đã trở thành một người mẹ.
Trái tim anh bất ngờ bị tổn thương, nhưng anh cố gắng che giấu cảm xúc đó.
Lục Mỹ Đình cảm nhận được sự hụt hẫng trong ánh mắt của Diệp Sung và muốn giải thích tình hình.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp nói điều gì, Cố Thiên Sơn kéo Diệp Sung ra khỏi phòng khám và nhắc nhở Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, em là người đã có gia đình rồi đấy!”
Diệp Sung bị kéo ra ngoài một cách vô cớ, anh không biết phải giải quyết như thế nào.
“Xin lỗi, anh mau thả tôi ra.
Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến lôi anh ra ngoài.”
Chắc có lẽ, Diệp Sung không biết danh tiếng của Cố Thiên Sơn, nên anh mới lớn tiếng như vậy.
“Bác sĩ Diệp, xem ra anh không biết tôi là ai rồi.”
Diệp Sung liền đáp lại.
“Anh là ai tôi không quan tâm, anh mau buông tôi ra.”
Cố Thiên Sơn nghiêm túc nói cho Diệp Sung biết danh tính của anh.
“Bác sĩ Diệp, nghe cho rõ đây.
Tôi là Cố Thiên Sơn, Cố tổng của tập đoàn Cố gia, tôi là cổ đông lớn nhất ở bệnh viện này.”
Cố Thiên Sơn nắm lấy cổ áo Diệp Sung rồi tiếp tục nói.
“Nếu còn muốn làm ở đây, khôn hồn mau tránh xa vợ tôi là Lục Mỹ Đình ra.
Nếu còn tiếp tục, tôi e rằng bác sĩ Diệp đây sẽ không còn được làm việc ở nước A này.”
Nói xong, Cố Thiên Sơn thả cổ áo Diệp Sung và hất ra thật mạnh.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại của Cố Thiên Sơn vang lên trong không gian yên tĩnh của bệnh viện.
“Sếp Cố, anh mau đến công ty.
Công ty xảy ra chuyện rồi.”
“Được, tôi đến ngay!”
Trước khi đi, Cố Thiên Sơn vẫn không quên nhắc nhở Diệp Sung lần cuối.
“Bác sĩ Diệp, hãy nhớ những gì mà tôi nói.”
Cố Thiên Sơn quay lại phòng bệnh dặn dò Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối.
Lục Mỹ Đình nhìn thấy gương mặt Cố Thiên Sơn hiện ra vẻ lo lắng, cô liền hỏi.
“Cố Thiên Sơn, anh đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Cố Thiên Sơn liền trả lời.
“Công ty gặp một vấn đề lớn.
Vân Tổng và Mặc Thị đang cố gắng hãm hại chúng