Lục Mỹ Hà ngồi cạnh em gái, nắm lấy tay cô.
Mỹ Đình thở dài.
“Chị à, đại gia gì chứ?”
Lục Mỹ Hà đứng dậy, hai tay chắp vào nhau, miệng nhanh nhảu.
“Em không biết đâu, bọn họ toàn là những người…”
Lục Mỹ Đình chưa nghe hết câu đã đứng phắc dậy.
“Thôi, em không đi đâu.
”
Lục Mỹ Đình vội vàng giang tay chắn ngang cửa.
“Em phải đi, lần này chị quyết rồi, em phải nghe lời chị lần này.
”
Mỹ Đình lách qua người Mỹ Hà, đảy chị gái ra một bên.
“Chị có đi thì đi một mình đi.
”
“Em đứng lại, nếu em đi với chị, chị sẽ suy nghĩ lại, không tụ tập bạn bè nữa.
”
Mỹ Hà hét to, đúng là câu nói này rất có hiệu nghiệm với Mỹ Đình, đây trước giờ là điều mà cô muốn chị gái mình thay đổi.
Cô quay sang nhìn chị gái, trong lòng có chút thay đổi.
“Chị nói thật chứ.
”
Mỹ Hà nhanh nhảu, níu lấy tay em gái đi về phía giường, vuốt lên mái tóc dài suôn mượt của cô.
“Tất nhiên là thật rồi.
” Mỹ Hà nhanh nhảu trả lời, nắm chặt lấy tay Mỹ Đình, mong chờ câu trả lời từ cô.
Mỹ Đình có ý lưỡng lự, vì trước giờ cô chưa từng đến những nơi như vậy nhưng nếu chị gái cô thay đổi cô cũng nên thử một lần.
“Được rồi, em sẽ đi với chị.
”
Lục Mỹ Hà ôm lấy em gái, vui mừng.
“À, chị có cái này cho em.
”
Lục Mỹ Hà nói xong, tiến nhanh lại gần tủ quần áo, lấy một hộp mới toanh đưa về phía Lục Mỹ Đình.
“Em mặc thử đi.
Chị phải bỏ cả buổi mới lựa được màu em thích đó.
”
Lục Mỹ Đình nhíu mày, cầm lấy chiếc hộp từ tay chị gái.
“Cái gì vậy?”
“Thì em cứ mở ra đi là biết.
”
Lục Mỹ Đình từ từ mở ra, thứ bên trong làm cô sốc nặng.
“Đồ bơi sao?”
“Đúng rồi, chị chuẩn bị cho em luôn rồi đó, mặc vào đi đến bữa tiệc.
”
“Không phải chứ, bữa tiệc gì mà lại mặc đồ bơi.
”
“Em thật là quá quê mùa mà, bikini thì có gì mà phải ngại chứ.
”
Lục Mỹ Đình cự tuyệt, ném chiếc hộp sang một bên, nói với Lục Mỹ Hà.
“Em không mặc đâu.
”
Lục Mỹ Hà chăm chú nhìn em gái, thấy thái độ vô cùng cự tuyệt nên cô đành dùng cách khác.
“Thôi, em cứ mặc đồ bình thường đi.
”
“Vậy em đi chuẩn bị.
”
Lục Mỹ Đình đi ra khỏi phòng chị gái, vào phòng thay đồ.
Ầm.
Cánh cửa đóng sầm lại, Lục Mỹ Hà đứng nhìn em gái khuất sau cánh cửa, mỉm cười, “Em không mặc cũng phải mặc thôi.
”
Một lúc sau, hai chị em đều đã chuẩn bị xong, cả hai cũng đón xe đến khách sạn, nơi diễn ra buổi tiệc.
Chị gái mặc một bộ bikini màu đỏ, khoác bên ngoài là chiếc áo bành tô màu trắng lớn, Lục Mỹ Đình không quen mặc những bộ thiếu vải như vậy nên mặc chiếc đầm trắng tiểu thư.
Kít.
Chiếc xe dừng ở trước khách sạn A.
“Em gái mau vào thôi.
”
Lục Mỹ Hà nắm tay em gái đi vào sảnh khách sạn, vừa bước vào sảnh, Lục Mỹ Hà đã nhìn thấy rất nhiều công tử, thiếu gia nhà giàu, tiểu thử xinh đẹp, bọn họ đều chỉ mặc trên người bộ bikini.
Lục Mỹ Đình đỏ mặt, đi vào trong, bên trong là một hồ bơi lớn, xung quanh là đồ ăn và thức uống, Lục Mỹ Đình đi về phía trước, chị gái mỉm cười, dùng chân dẫm lên tà váy, một đường thuận lợi mà xé rách.
Chiếc váy bị bung ra.
“Á.
”
Lục Mỹ Đình la toáng lên, chiếc váy của cô bị rách toạc một mảnh rất dài, cô lấy miếng tà dài quấn quanh người lại.
Mặt mày cô đỏ ửng, Mỹ Hà đạt được mục đích cười đắc ý, cô quay mặt sang nhìn Lục Mỹ Đình, sắc mặt liền thay đổi, cô ta nhăn mặt, níu lấy tay em gái.
“Mỹ Đình chị sơ ý quá, váy của em bị hỏng mất rồi.
”
Lục Mỹ Đình nhìn bộ dạng lo