[1]
Ninh An không chớp mắt, nhìn chằm chằm điện thoại di động để trên bàn. Chẳng lẽ là ông trời đang ám chỉ cô, không nên chìm đắm trong nỗi đau thất tình, ‘việc cũ không đi, cái mới sao tới’? Bị mất em Nokia đã dùng mấy năm nay, lại nhặt được Apple mới nhất? Đáng tiếc trong chuyện tình cảm, cô không cởi mở và độ lượng được như vậy.
Buổi chiều hôm qua, bởi vì nhìn thấy bạn trai Trương Huy cùng với một cô gái khác trông hai người thật thân mật đi với nhau, anh ta còn xách túi cho cô gái kia, vì vậy trong cơn nóng giận, cô gọi điện thoại nói chia tay với anh ta, nhưng hiện tại mới qua có một ngày, cô lại thấy hối hận.
Từ năm thứ hai đại học đến giờ, bọn họ yêu nhau đã 5 năm,Tết âm lịch năm trước hai người còn gặp người lớn hai bên, thậm chí còn định là lễ Quốc Khánh năm nay sẽ kết hôn, nhiều năm tình cảm như vậy, cũng không phải một câu ‘cũ không đi’ là có thể buông được, huống gì cô bỏ nhiều năm như vậy, làm anh ta từ một cậu bé ngây ngô không hiểu chuyện biến thành chàng trai có nghề nghiệp ổn định lại có lòng chăm sóc, hiếu thuận cha mẹ, làm sao có thể không chiến mà lui, như vậy mà tiện nghi cho kẻ thứ ba?
Đợi tới lúc Ninh An cảm thấy cần phải cùng anh ta nói chuyện lại lần nữa, cô đau đớn phát hiện điện thoại của mình đã mất, mà sáng sớm hôm sau lúc chuẩn bị ra khỏi nhà đi mua điện thoại mới, cô nhặt được cái điện thoại Apple xa xỉ này.
Đây coi như là một điềm lành đi? Cô chỉ cần mở máy, người mất có thể gọi tới như vậy có thể trả lại, mà bây giờ, cô dùng điện thoại di động này liên lạc với Trương Huy một chút, chắc là không quá đáng đâu? Nghĩ vậy, Ninh An hít sâu một cái, cầm điện thoại di động bấm số điện thoại của Trương Huy. Tâm tình cô có chút khẩn trương, trong đầu nghĩ xem nên nói cái gì.
“Anh không có gì muốn nói với em sao?” Hay là làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì?
Đổ chuông đến lần thứ hai, cuối cùng biến thành giọng nói máy móc.
— Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. (em lấy nguyên văn của Việt Nam mình nghen :)) )
Ninh An trợn mắt há hốc mồm.
Ninh An kiên trì gọi thêm vài lần nữa, sau đó, cô phát hiện trên màn hình, biểu tượng pin lượng pin quá thấp, trên đó, vạch pin từ còn đầy bỗng chốc biến thành trống không, ngay sau đó trên màn hình xuất
hiện một đoạn mã lộn xộn, cuối cùng nó tự động tắt máy.
Chẳng trách lúc nhìn thấy điện thoại di động này là bên cạnh thùng rác! Ra là không phải bị mất, mà là bị ném? Rốt cuộc là người nào khổ vậy bị ép buộc, bị mua nhằm một cái máy ở chợ đen? (chơn thành cám ơn HT đã trans giúp *cúi đầu*)
[2]
Điện thoại hết pin, tất nhiên là phải nạp điện. Ninh An cũng không có nhặt được bộ sạc, cô chính là theo bản năng đem bộ sạc của Nokia đến chuôi sạc trên điện thoại mà cắm vào, vốn cũng không có hy vọng gì, không nghĩ tới vậy mà j□j được!
Đây rốt cuộc là ‘xịn’ tới cỡ nào mới đượcchứ! Tuy rằng cô không có Apple 5, nhưng mà cũng biết Apple 5 bộ sạc cùng với di động Apple đời trước cũng không dùng thay cho nhau được, huống gì đây là Nokia đó! Kết quả này vậy mà j□j thật, đồng thời nguồn điện lúc mới tiếp xúc cũng không có bất kì phản ứng xấu nào, điện thoại di động màu đen yên loặng nằm ở nơi đó, bên ngoài là lóng lánh kim loại sáng bóng, nhìn vô cùng có cảm xúc.Hàng này là nhái bên ngoài, bên trong chắc là bã đậu ha?
Nạp điện được nửa tiếng, An Ninh mở máy, chuẩn bị gọi điện thoại tiếp. Thật vất vả điện thoại mới nối máy, bên kia truyền ra một giọng nữ.
“Alo, xin chào. Trương Huy hiện tại không nghe điện được, xin hỏi là ai vậy?” Giọng nữ kia trẻ tuổi mà dịu dàng, làm trong lòng Ninh An chấn động, cô gắt gao nắm chặt điện thoại di động, cảngười cũng hơi run lên.
“Cô là ai?” Cô cố gắng bình tĩnh nói.
Vợ chính thức và kẻ thứ ba tiến vào lần quyết đấu đầu tiên, cô nhất định không thể thua, phải dùng khí thế áp đảo cô ta!
Nhưng mà Ninh An đợi đã lâu cũng không có nghe được đối phương trả lời, chờ tới
khi cô nghi ngờ đem điện thoại ra trước mắt nhìn, mới phát hiện cái hàng nhái
này lại tắt! Nạp điện hết nửa tiếng, hiện tại điện thoại di động vẫn còn cắm vào nguồn điện, thế nào lại tắt?
Đối phương nhất định sẽ nghi ngờ, mà còn có thể đoán được chút gì, nếu để cô ta biết thân phận của mình, nhất định cô ta sẽ nghĩ cô nhu nhược dễ bị khi dễ, Ninh An nghĩ tới đây thì cảm thấy nghẹn hết sức, cầm điện thoại lên nhìn một cái rồi ném thẳng lên giường. Không nghĩ tới, cái điện thoại kia ở trên giường chớp 2 cái, tự nhiên sáng lên.
Cô tò mò đi tới nhìn thoáng qua, trên màn hình có một hàng chữ nhỏ màu xám.
Điện thoại di động đi vào trạng thái hoạt động, làm tăng lượng điện tiêu hao.
Chú ý: Lượng điện không đủ, lượng điện không đủ…..
Ninh An không nói gì, nhìn lại điện thoại trên tay chỉ thấy càng bực bội hơn cần phải xả giận gấp. Vì vậy cô vung tay đem điện thoại di động cùng bộ sạc rút ra khỏi nguồn điện, cả bộ sạc và điện thoại di động đem ném ra ngoài.
Cứ tưởng là cái điện thoại kia rớt xuống cũng ‘thịt nát xương tan’, ai ngờ cái điện thoại đó lại rơi xuống nhẹ nhàng.
Cô tràn ngập nghi ngờ nhặt điện thoại lên, chỉ thấy chữ trên đó biến thành — đã mở chế độ trên máy bay.
Ninh An: ….
[3]
Sáng sớm hôm sau, trải qua cả đêm nạp điện, điện thoại chợ đen kia rốt cuộc cũng có thể sử dụng bình thường. Ninh An bấm số điện thoại của Trương Huy, bên kia bắt máy, chờ Ninh An nói bày tỏ bản thân, giữa hai người có ngắn ngủi im lặng.
“Em nhớ anh.” Đối mặt chuyện tình cảm cô kỳ thực cũng không dũng cảm, lúc này cô làm như giữa 2 người cũng chưa có gì xảy ra, cô làm như không biết có kẻ thứ ba, giữa hai người họ vẫn tốt như trước, ba tháng sau yên yên ổn ổn mà kết hôn, anh ta vẫn như cũ ở bên cạnh cô. Là ai đã nói, mỗi một người đàn ông đều từng ở bên ngoài… trải qua, chỉ cần biết là sai, một chút sai lầm thì vẫn tha thứ được?
“Ninh An, chúng ta đã chia tay, là em nói.”
Nghe nói như thế, mắt Ninh An đau xót, cô đã không phải vứt bỏ tôn nghiêm, ăn nói khép nép rồi sao? Biết rõ ràng là không nên như thế, lúc trước khi đọc tiểu thuyết thấy những tình tiết thế này cô còn thấy tức giận, cảm thấy như bị sỉ nhục, bây giờ chính mình rơi vào hoàn cảnh như họ bỗng nhiên cô hiểu được tâm lý của họ lúc đó.
Anh ta đã khắc thật sâu trong cuộc sống của cô rồi, một khi bị khoét mất, đau đớn tột cùng, mặc dù năm tháng làm phai mờ đau đớn, nhưng cũng sẽ lưu lại vết sẹo.
Tất cả cô đều luyến tiếc, không buông bỏ được.
Giọng nói Ninh An có chút nghẹn ngào, cô cố gắng bình tĩnh lại một chút, “Em lúc đó chỉ là quá nóng giận, em nghĩ em và anh nên cần nói chuyện với nhau một chút.”
Cô ăn nói khép nép cùng với đề nghị, không để ý tới màn hình cái điện thoại chợ đen bên tai lóe ra một đạo ánh sáng màu hồng.
Hệ thống: Chuyển sang bắt chước giọng nói, xử lý thành công, đang tiến hành chuyển
Thông tin thay đổi thành: “Trương Huy,anh là thứ đàn ông cặn bã, 250!”
Đèn xanh sáng lên, đối phương đã nhận được.
“Ninh An, cô đủ rồi đó!”
Cạch! Trương Huy nổi giận rống lên một tiếng rồi cúp điện thoại, Ninh An ngơ ngẩn tại chỗ cũ, lát sau, nước mắt tràn mi mà ra.
“Ninh An, cô đủ rồi đó!”
Cạch! Trương Huy nổi giận rống lên một tiếng rồi cúp điện thoại, Ninh An ngơ ngẩn tại chỗ cũ, lát sau, nước mắt tràn mi mà ra. Ninh An cuộn mình ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào giường. Từng cảnh hai người trước giờ ở cùng nhau hiện lên trong đầu, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, tay cầm tay gắn bó, tất cả đều như lưỡi dao sắt bén cứa mạnh vào lòng cô, đem lòng cô cắt thành từng mảnh vụn nhỏ. Cô lấy tay lau mặt, mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là nước mắt, càng lau nước mắt chảy ra càng nhiều.
“Khóc cái gì mà khóc, phấn chấn chút được hay không!” Nghĩ muốn tự thuyết phục bản thân mình cũng cảm một chút, nào ngờ nước mắt lại j□j chảy ra cười nhạo sự yếu đuối của cô, Ninh An đứng lên, đem khung hình trên bàn quăng xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi giống như trong lòng của cô, mà người đàn ông mỉm cười trong hình, giống như trào phúng.
Cô lẳng lặng đứng ở đó, nhìn ảnh chụp trên, tâm như bùn tảo. Ngay lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên, làm cả người cô chấn động!
Cảm xúc càng khoa trương hơn theo tiếng hát từ trong di động truyền ra, Ninh An không hiểu sao đi qua, sau đó phát hiện cái điện thoại hàng chợ đen cô nhặt được đang tự động phát ra MV, còn là bài hát thịnh nhất trên thế giới hiện nay — Gangnam style.
Ninh An: “…”
Cô bước tới muốn thoát ra màn hình, không nghĩ tới vừa sờ soạng trên màn hình một chút, liền thấy xuất hiện một hàng chữ. Cảnh báo cảnh báo, lượng điện không đủ, chuyển sang chế độ
tiết kiệm điện tâm tình.
Ninh An sửng sốt một chút, lẽ nào đây không phải là hàng chợ đen, mà là siêu smartphone trí năng nghiên cứu mới nhất? Lại có chức năng như vậy? Chẳng qua chế độ tiết kiệm điện tâm tình là
cái ý gì? (thú thiệt là cũng chém đại @@~)
Sau đó, nội dung trên màn hình làm Ninh An không còn gì để nói.
Xin lựa chọn:
–Truyện cười tiếu lâm bách khoa toàn thư.
–Các mẩu đối thoại gây cười kinh điển.
–Manga Crayon Shin-chan mới nhất. (Truyện tranh Shin- Cậu
bé bút chì ^o^)
–H văn đam mỹ tổng hợp TXT download.
–Thịt văn bách khoa toàn thư.
–Ảnh chụp j□j mỹ nam các loại.
Đang tiếp tục cập nhật…..
[4]
Lúc điện thoại chợ đen biến thành hàng công nghệ cao bí mật, Ninh An nghĩ thế giới này tràn đầy chuyện xấu. Còn lại chút tự tôn để cô đem tổn thương chôn sâu dưới đáy lòng, để thời gian xoa dịu vết thương, cô đã không còn nghĩ nhiều như trước nữa, kết quả đối phương tự mình chủ động tìm tới cửa,không để cho cô được yên.
Đầu tiên là kẻ thứ ba gọi điện thoại khoe khoang, nói cô tavà Trương Huy là yêu nhau thật lòng, đã muốn gặp cha mẹ hai bên. Ninh An lúc đó đang vội vàng báo cáo, cái gì cũng chưa kịp nói liền tắt điện thoại. Sau đó, mẹ Trương Huy gọi điện thoại đến quở trách con trai mình, nói Ninh An tha thứ cho anh ta, cho anh ta thêm cơ hội, Ninh An vẫn chưa trả lời, điện thoại di động tự động tắt máy, chờ nạp điện trở lại, lịch sử trò chuyện bị mất. Cô tuy là nhớ số điện thoại của Trương Huy, nhưng không nhớ số điện thoại của mẹ anh ta, bởi vậy việc này coi như xong.
Sau cùng Trương Huy cũng gọi điện thoại lại đây, nói chuyện quá khứ tất cả là hiểu lầm, hy vọng cô nghe anh ta giải thích. Sau đó cô nghe anh ta dùng ngữ khí bình tĩnh nhào nặn thành một câu chuyện tình yêu lúc xưa của anh ta và kẻ thứ ba, thành công đắp nặn Ninh An thành người điêu ngoa cản trở tình yêu chân thật của bọn họ, tình tiết quả thực như là tiểu thuyết ‘máu cún’ Internet. Vì vậy, Ninh An rất đau trứng dứt khoát cúp điện thoại.
Mà chờ sau khi cô cúp điện thoại, trên màn hình điện thoại mở ra tới mấy trăm trang web, hình như hầu hết là các trang văn học mạng lớn, hơn nữa toàn là viết về chuyện tình yêu và hôn nhân, chờ tới lúc cô đầu óc mơ hồ muốn mở thử một trang, màn hình run run hai cái, hiện lên một dấu chấm than thật là to!
Dung lượng bộ nhớ không đủ, dung lượng bộ nhớ không đủ!
Ngay tiếp theo, các trang web biến mất trong nháy mắt, trên màn hình trống trơn, ngay cả ứng dụng thường dùng cũng không còn. Bất quá cũng may, cô đối với di động cũng không có yêu cầu gì nhiều, thường thì chỉ gọi và nhắn tin thôi cũng đủ, kiểm tra lại các chức năng này vẫn bình thường, Ninh An cũng không để ý lắm, cô đem trọng tâm cuộc sống chuyển dời vào công việc, mỗi ngày đi sớm về trễ, đồng thời đem bạn trai cũ quăng vào một xó. Cứ tưởng cuộc sống như vậy chậm rãi bình tĩnh trở lại, nào ngờ cuối tháng, ông trời lại chô cô một điều bất ngờ.
Giấy báo tiền điện tháng này của cô lên tới mức 8320 khối!
Đây là 2 tháng tiền lương của cô đó! Sau khi công ty điện lực xác nhận lại, Ninh An khóc không ra nước mắt, hiện nay cô ở nhà còn ít hơn lúc trước, lại không có mua thêm sản phẩm điện tử nào khác, làm sao tiền điện có thể nhiều như vậy? Ngay tại lúc cô còn đang trăm ngàn lần không biết giải thích thế nào, ánh mắt cô dừng lại chỗ cái di độn đang để trên bàn.
Không biết có phải là cô bị ảo giác hay không, cô hình như thấy điện thoại di động run lên một cái? Điện thoại di dộng này, hầu như lúc nào cũng ở trạng thái đang nạp điện….
Cho nên, lượng điện này chắc là nó ‘ăn’? Sản phẩm công nghệ cao chưa nghiên cứu thành công, không biết chức năng, thông minh như con người, nên mới hao điện như vậy?
Ninh An cầm điện thoại lên, sau đó dùng ngón tay trượt trượt màn hình, bởi vì đang ngây ngốc tự hỏi, cô cũng không làm động tác gì khác, mà một lần lại một lần trượt mở khóa điện thoại, đợi phục hồi lại tinh thần, cô thình lình phát hiện điện thoại màu đen đang cầm trong tay ở bên ngoài tự nhiên lại lộ ra một chút màu đỏ ửng, điều này làm cho cô thật tò mò, đem điện thoại di động lật lại, sờ sờ toàn bộ điện thoại. Một lát sau, điện thoại di động thét lên một tiếng chói tai:
“A, đừng có sờ chỗ đó!”
Nói chuyện, nói chuyện! Là chương trình cài đặt tự động? Vì sao không thể sờ chỗ đó? Cô thử sờ một chút, kết quả, điện thoại kia lại run run, hơn nữa còn phát ra một tiếng kêu mất hồn j□j.
Ninh An hoàn toàn 囧.
[5]
Mặc dù đây là một cái smartphone công nghệ siêu cao thông
minh như con người, Ninh An cũng không dám dùng nữa. Một tháng phí điện lên tới 8000 khối, cô đập nồi bán sắt cũng không đủ sức. Ngay lúc cô chuẩn bị đem điện thoại ném vào trong ngăn bàn, điện thoại kia lại nói chuyện lần thứ hai, tiếng nói lộ ra một chút oan ức, “Thực ra tôi có thể sử dụng năng lượng Mặt Trời để nạp.”
“Mày là di động của công ty nào sản xuất, sao có thể tân tiến như vậy!” Ninh An mở rèm cửa sổ ra, đưa điện thoại di động để ở chỗ ánh sáng Mặt Trời có thể chiếu tới, sau đó nhìn thấy nó tự đứng thẳng lên, màn hình để đối diện cô nói: “Hành tinh R chúng tôi so với người Trái Đất các cô khoa học kỹ thuật dẫn đầu hơn cả triệu năm!”
“Điện thoại di động ngoài hành tinh!” Ninh An chỉ vào điện thoại di động kích động nói.
“Tôi chỉ là do không đủ năng lượng, hơn nữa để lộ thân phận sẽ gây khủng hoảng, mới biến thành cái hình dạng này.” Có lẽ là do ánh nắng gay gắt, di động hình như là rất tức giận, nói mấy câu cũng không thấy thở dốc, đồng thời còn có một loại khí thế cao ngạo mơ hồ.
Dưới ánh nắng Mặt Trời, một chiếc điện thoại cao quý lặng lặng đứng ở đó, làm Ninh An giật giật khóe miệng không biết phải nói gì.
“Hình dạng thật của mày ra sao?”
Điện thoại di động không trả lời, Ninh An liền mở laptop, tìm một ít hình ảnh của người ngoài hành tinh.
“Người hành tinh R các người là bộ dạng gì? ET da xanh như thế này, hay là thế này…” Cô chỉ vào hình ảnh trên màn hình, không nghĩ tới điện thoại di động lại hừ lạnh một tiếng, trên màn hình đột nhiên sáng lên, ngay sau đó xuất hiện một siêu cấp mỹ nam.
“Người hành tinh R cùng với người Trái Đất các người ngoại hình đương nhiên là giống như nhau, tất nhiên bọn tôi so với các cô còn cường đại hơn và đẹp đẽ hơn.”
Ninh An cầm điện thoại lên, cẩn thận nghiên cứu mỹ nam kia một chút.
“Này nhìn hình như rất quen mặt? Cái mũi của Kim Thành Võ? Đôi mắt của Ngô Ngạn Tổ? Tôi mà tin à, hình này của anh chắc là PS!”
Ninh An liếc mắt, sau đó nhếch miệng cười nhạo nó. Không nghĩ tới điện thoại kia lại tức giận, lớn tiếng nói:
“Thả tôi xuống dưới!” Ninh An không buông tay, kết quả lòng bàn tay đột nhiên tê rần, hình như là bị điện giật một chút.
Điện thoại di động tức thì rơi xuống sàn nhà, sau đó màn hình trở nên tối thui.
Ngã hư rồi? Không phải nó đang chuyển sang chế độ trên máy bay sao?
“Lượng điện không đủ, tiến vào trạng thái chờ.”
Ninh An: “…”
Phơi nắng liên tục một tuần, năng lượng của điện thoại di động có vẻ đầy đủ hơn một chút, nhưng mà vẫn không thể được bằng một phần mười như trước, nó càng cần nhiều năng lượng hơn, mà trên Trái Đất năng lượng mà nó có thể dùng được là than đá và dầu mỏ.
Lúc nó nói chuyện Ninh An đang xào rau, vì vậy cô quay đầu hỏi nó, “Than đá và dầu mỏ không có, nếu không anh dùng gas thử?” Điện thoại di động không nói một lời, tiếp tục ngồi xổm phơi nắng.
Mà tới lúc Mặt Trời lặn, nó lại nhớ tới bên trong, đứng ở chỗ lỗ cắm sạc điện dán sát vào.
“Đừng nghĩ là lén nạp điện!” Ninh An cảnh cáo nó!
Mỗi ngày cô điều phải giám sát cái điện thoại di động ngoài hành tinh này, để tránh nó len lén chạy tới nạp điện, bất quá tránh tai họa nó nhớ thương chạy đi nạp điện, thực sự khó mà phòng bị, An Ninh chỉ có thể uy hiếp nó.
“Nếu như tôi lại phát hiện anh lén chạy đi nạp điện, tôi liền đem anh cho tổ nghiên cứu khoa học quốc gia!”
Bị uy hiếp nhiều lần, di động ngoài hành tinh cũng ý thức được sự gian nan cực khổ, kế hoạch đang tiến hành được một nửa lại bị nó trịnh trọng lôi lên vũ đài. Thật giống như đàn ông chinh phục phụ nữ, muốn cô ấy toàn tâm toàn ý giúp đỡ anh, nhất định phải làm cô ấy yêu anh, đầu tiên, loại trừ hết tất cả các nhân tố cản đường.
Ví dụ như bạn trai trước. Tiếp theo, phải ngăn chặn các sinh vật khác phái tiếp xúc, cuối cùng dùng mị lực của chính bản thân mình để chinh phục cô ấy. Mặc dù bây giờ năng lượng của anh tuy không đủ, nhưng sự kiên xử lý bạn trai cũ trước kia anh vẫn làm được rất tốt, nghĩ tới đây, điện thoại di động hơi giật mình.
Buổi tối lúc Ninh An tắm rửa xong, liền thấy một đại gia điệnthoại di động dùng một tư thế quyến rũ không gì sánh được đang đắp tấm vải mỏng nằm trên giường của cô, làm cô ngổn ngang như sét đánh trong gió. (chém ạ -_-)
“Kỳ thật nếu cô không thích hình dạng này, tôi có thể biến thành cái khác.” Điện thoại di động ẩn ẩn đưa tình nói.
“Đương nhiên, năng lượng hiện tại của tôi không đủ, không đủ biến thành thứ gì to được.” Điện thoại di động có chút thẹn thùng, phát ra ánh sáng màu hồng.
“Vừa lúc, máy sấy của tôi bị hư, anh biến thành một cái để tôi sấy tóc.” Ninh An vẻ mặt mong đợi nhìn nó nói. Nói xong, cô thấy trang web trên màn hình điện thoại tự động mở, hình ảnh máy sấy hiện ra, sau đó Apple 5 màu đen biến thành máy sấy màu hồng nhạt, lúc cô hưng trí bừng bừng cắm điện chuẩn bị sấy khô tóc, cô nghe được một tiếng than thở thoải mái!
Trong lòng cô có chút dự cảm xấu, nhưng nghĩ mãi không ra nguyên nhân. Chỉ là lúc ấn nút mở mà mãi không thấy phản ứng, cô lắc lắc mấy sấy đang cầm, “Thế nào sao không phản ứng?”
“Đang lúc nạp điện có thể bị giật….” Máy sấy trả lời.
Xoạt! Ninh An có thể tưởng tượng được đồng hồ điện nhà mình xoay có bao nhiêu nhanh, cô quyết đoán nhổ đầu cắm, oán giận nhìn chằm chằm di động biến thành máy sấy ngoài hành tinh. Nó thở dài đáng tiếc, còn phát ra âm thanh chậc chậc.
“Anh đang làm cái gì?”
“Dùng lời nói của các người mà giải thích, tiếng động ở môi do chưa thỏa mãn.” (là tiếng tắc lưỡi đó quý vị =]])
Ninh An: “…”
Buổi tối, Ninh An đang ngủ say, chợt phát hiện có cái gì lạnh lạnh để ở cổ cô. Cô mơ mơ màng màng bắt lấy, viên tròn vo gì đó làm cho cô giật mình, đây là cái gì? Chẳng lẽ có ăn trộm đem gậy điện để đánh ngất cô?
Ninh An mở mạnh mắt ra, ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ làm cho cô thấy rõ thứ gì đang dựa trên cổ cô, cũng không có trộm gì, chỉ có một cây gậy kim loại tròn tròn.
Đây rốt cuộc là cái quỷ gì? Cô đứng dậy đem cây gậy cầm trong tay, còn đang nghi hoặc thì nghe tiếng nói từ cây gậy.
“Ninh An, tôi tra tư liệu rồi, cái hình dạng này năng lượng trong người tôi có thể chịu đựng được, cũng là cái mà cô thích nhất cần nhất.”
Thì ra đây là gậy do di động ngoài hành tinh biến thành. Ninh An thở phào nhẹ nhõm, cẩm cây gậy cẩn thận nghiên cứu một lần, “Đây là cái gì vậy?”
** hàng mới nhất trên taobao! Cô yên tâm, tôi đã nghiên cứu tỉ mỉ, người địa cầu thực sự yếu bạo**, tôi đổi thành cái này công năng tuyệt đối đầy đủ hết!
**tuy yếu ớt nhưng hay nóng giận, có hành động bạo lực
“Anh có mở chế độ trên máy bay không?” Ninh An nghiến răng nghiến lợi hỏi. Di động ngoài hành tinh sửng sốt một chút, “Hớ? j□j không có chức năng này!”
Ninh An vung tay, đem cây gậy đang cầm ra sức ném ra ngoài cửa sổ, thế giới rốt cuộc yên tĩnh.
[6]
Đến nửa đêm, gió lớn nổi lên, rèm cửa sổ bị gió thổi làm vang tiếng động. Ninh An mơ hồ rời giường đóng cửa sổ, vừa đứng bên cạnh bệ cửa sổ, liền thấy một tia chớp từ trong bầu trời đêm đánh xuống, ngay sau đó tiếng sấm nổ vang dội, làm cho da đầu cô tê rần. Cô từ nhỏ đã sợ sét đánh, lúc trước vào những ngày mưa, Trương Huy luôn ở bên cạnh cô, cô nằm trong lòng anh ta,nghe anh ta một lần lại một lần dùng giọng nam trầm thấp: “Đừng sợ.”
Chắc là nghĩ tới tên cặn bã bắt cá hai tay kia, cơn tức giận áp chế được nỗi sợ hãi, đối với tiếng sấm lớn như vậy cô cũng không có phản ứng, ngược lại còn đứng cạnh bên cửa sổ mà ngây người ra.
Mưa to như trút nước thoáng chốc đã thấy nước mưa trên bệ cửa sổ bắn đến trên mặt cô, nước mưa lạnh lẽo làm cô phải nhướng mày, ngay sau đó, cô liền nhớ tới di động ngoài hành tinh bị cô ném ra ngoài cửa sổ.
Nhà cô ở lầu hai, cho nên trước đó không sợ di động ngoài hành tinh ngã bị hư, nhưng mà mắc mưa thì khác, nghĩ đến đây, Ninh An vội thay quần áo, mở ngăn kéo lấy cái đèn pin ra, đang muốn ra khỏi nhà, chợt một tia chớp lại bổ xuống, giống như một con rồng màu vàng to lớn, dùng móng nhọn xé rách cả bầu trời đêm. Mà tiếng sấm theo sau, như là tiếng gào thét của rồng, giờ khắc này, cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, sợ hãi đã được áp chế trong lòng giờ lại tăng càng mạnh hơn nữa.Bỗng dưng, chiếc đèn bàn để ở trên bàn tự nhiên phụp phụp vài cái rồi tắt luôn.
Cúp điện!
“Ầm ầm!” Lại là một tiếng nổ thật lớn, Ninh An hai ba bước bò lên trên giường trốn ở trong chăn, bên ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi càng ngày càng lớn hơn nữa, âm thanh ào ào làm cho tim cô đập thình thịch thình thịch.
Điện thoại di động công nghệ cao chắc là có chức năng chống nước đi? Không phải nói khoa học kỹ thuật của hành tinh R đi trước Trái Đất cả triệu năm hay sao? Nhưng mà cái di động đó năng lượng không đủ, không đủ năng lượng liệu có mở được chức năng chống thấm nước không?
Đây chỉ là cái di động à nha, nhưng mà di động đó có trí tuệ như con người, giống như là con người vậy, lúc cô thất tình còn an ủi cô nữa mà. Trong đầu hai tiếng nói không ngừng đối thoại, một lát sau, Ninh An hạ quyết tâm. Cô phải đem nó về ngay lập tức! Ninh An vén chăn, cầm lấy đèn pin rồi mở cửa phòng, vừa mới đi tới đầu cầu thang, liền thấy dưới lầu có một bóng đen.
“Á!” Ninh An la lên, vội vã đem đèn pin trong tay chiếu tới. Xuất hiện trước mặt cô là một chàng trai, một chàng trai toàn thân ướt sũng.
“Ai đó?”
Người nọ không trả lời, ngược lại từng bước chậm rãi bước lên lầu, tiếng bước chân thùng thùng như là dậm nát ở trong lòng cô, làm cô phải kinh hồn bạt vía.
Lại thêm một đạo sấm sét! Đầu óc Ninh An oành một tiếng nổ tung, cô lập tức xoay người chạy như bay về nhà, lưu loát mở cửa, rồi cẩn thận khóa cửa lại, sau đó mới dựa vào cửa thở hổn hển.
Ngay lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên. Ninh An trước tiên là sửng sốt, sau đó mới cầm lấy ghế dựa để ở phía sau cửa chính.
“Anh là ai, tôi báo cảnh sát đó!”
“Là tôi đây, Ninh An!”
Sấm sét từng trận, âm thanh nghe có vẻ kì lạ khác thường.
“Tôi gọi điện báo cảnh sát đó, bây giờ anh đi vẫn còn kịp!”
Ninh An nói năng lộn xộn, nói xong cô chạy nhanh tới phòng bếp lấy con dao cắt thịt, trở lại tới trước cửa phòng, nhất thời giật mình đứng yên, trong đầu nháy mắt trống rỗng.
Cửa chính vẫn còn đóng chặt, mấy thứ để ngay cửa cũng còn nguyên xi.
“Anh… anh vào bằng cách nào? Á quỷ!” Vẫn còn bị khủng hoảng, Ninh An thét lên một tiếng, sau đó vô dụng ngất xỉu.
Tới lúc cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, nằm bên cạnh mình là một anh chàng đẹp trai. Đợi lúc thấy rõ mặt anh chàng kia, Ninh An chút nữa ngất xỉu lần hai.
“Kim… Kim Thành Võ!” Cô chỉ vào anh chàng kia, run cầm cập nói.
‘Kim Thành Võ’ trừng mắt nhìn, “Sao, có thích không? Làm gì mà nhìn cô như gặp quỷ vậy, không thích hả? Để tôi đổi thành người khác!”
Trên người chàng trai phát ra tầng ánh sáng màu lục, bao bọc cả người anh ta, đợi tới lúc ánh sáng biến mất, Ninh An phát hiện người trước mặt đã biến
Cô đang nằm mơ có phải không? Ninh An lặng lẽ quay đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Đợi một hồi lâu mở mắt ra, lại nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt.
Lần này, là Hoắc Kiến Hoa.
“Đừng nhắm mắt, cô không có mơ!” Cản lại Ninh An sắp nhắm mắt lần nữa, anh ta lớn tiếng nói.
“Anh… anh là người hay là quỷ?”
“Tôi là người hành tinh R!” Nói xong, ‘Hoắc Kiến Hoa’ lùi về phía sau hai bước, biến thành một anh chàng cao to đẹp trai xa lạ.
“Điện thoại chợ đen ngoài hành tinh?”
Chàng trai cười tà mị, “Xin gọi tôi là Apollo.”
Điện thoại di động có thể biến thành người, điều này làm Ninh An nhất thời có chhút không tiêu hóa nổi, trọng yếu nhất là người này sờ vào ấm áp, một chút cũng không giống người máy. Cô thật tò mò dưới da anh ta có dụng cụ tinh vi nào hay không, cho nên vẫn cầm lấy cánh tay anh ta xoa xoa nắn nắn, kết quả là thấy da thịt trắng nõn của anh ta bắt đầu ửng lên màu hồng phấn, cuối cùng còn để lại một dấu vết màu hồng.
Cái này thật sự là y như thật!
Bởi vì thân thể đối phương cao chừng 2 thước, Ninh An đứng trước mặt anh ta, đầu cũng chỉ tới trước ngực anh ta, vì vậy cô nghiên cứu thêm một chút đem tay chuyển tới mục tiêu là lồng ngực anh ta, lúc đem lỗ tai dán tới ngực Ninh An nghe được nhịp tim của anh.
“Chắc là trang phục đặc chế?”
Cô búng quần áo của anh, ở tại ngực anh xoa bóp hai cái.
“Người hành tinh R chẳng lẽ là người Trái Đất di dân đến?
Bằng không sao họ lại chế tạo người máy có bộ dạng giống hệt như người Trái Đất ? Ninh An thất tò mò, vẫn còn đè điểm hồng hồng trên ngực anh ta, “Làm y như thật!” Cô thốt lên, trả lời cô là một tiếng j□j làm cả người cô chấn động.
“Lẽ nào người máy cũng có phản ứng sinh lý?”
“Tôi không phải là người máy, tôi là người hành tinh R.” Apollo bắt được cái tay đang làm loạn của Ninh An, “Là do lúc trước năng lượng không đủ, không thể duy trì hình dạng thật của tôi.”
“Nhưng mà anh cần nạp điện!”
“Cô cũng cần ăn cơm. Điều là cung cấp năng lượng thôi.”
“Anh có thể biến hình!” Ninh An yếu ớt phản bác.
Apollo suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tắc kè hoa ở Trái Đất các người cũng có thể đổi màu.”
Ninh An: “…”
Chuyện này có thể so sánh sao?
[7]
Tuy hiện tại Apollo đang trong hình dạng con người, nhưng Ninh An vẫn cho rằng anh là một cái máy,Transformers siêu xa hoa có trí tuệ của con người, có nhiều chức năng.
Lúc giặt quần áo, anh có thể là máy giặt tự động. Lúc dọn dẹp vệ sinh, anh có thể là máy hút bụi. Đáng sợ hơn nữa, anh có thể biến thành bồn cầu tự hoại, bàn chảy đánh răng chạy bằng điện,…
Ninh An nhớ tới lúc trước rất lâu có xem qua một bộ phim điện ảnh của Châu Tinh Trì đóng, trong phim Châu Tinh Trì có thể biến thành các loại đồ dùng điện gia dụng, chúng ta cứ nghĩ, người ngoài hành tinh cũng làm được thì cứ chấp nhận, vì vậy qua một tuần, Ninh An đã hoàn toàn thích ứng được, liền triệt để khám phá hết chức năng. Bởi vì cuộc sống mỗi người phát sinh một số chuyện mà thay đổi, cuộc sống của cô cũng nhờ vậy mà thú vụ hơn, dĩ nhiên là cũng quên luôn chuyện bạn trai cũ được mấy phần.
Nhưng mà bạn trai cũ không có quên cô.
Hôm nay tan tầm, Ninh An vội vã chạy về nhà, cô buổi sáng đi làm quên mang theo di động, để Apollo ở nhà một mình cô không dám tưởng tượng tên kia đã lén xài hết bao nhiêu điện, kết quả vừa ra khỏi thang máy, liền thấy Trương Huy đứng ở trước cửa nhà mình, vẻ mặt anh ta cô đơn đứng dựa vào tường, trong tay kẹo một điếu thuốc lá.
“Ninh An, em về rồi!” Lúc Trương Huy thấy Ninh An, mắt chợt sáng ngời. “Chuyện lần trước là anh sai, bất quá anh đã cùng cô ta hoàn toàn cắt đứt liên lạc, em tha thứ cho anh được không?”
Ninh An lẳng lặng nhìn anh ta. Đây là kết quả mà trước kia cô hy vọng, vậy mà lúc Trương Huy xin lỗi, lại không làm đáy lòng cô có một chút gợn sóng nào.
Có lẽ là do cô quá bình tĩnh, Trương Huy thoạt nhìn có chút luống cuống, “An An, em gần đây không chịu nghe điện thoại của anh, mẹ anh gọi điện em cũng không nghe, em có biết không mọi người rất lo lắng cho em. Kỳ thật anh với cô ta chỉ là gặp dịp thì chơi, anh chỉ muốn kết hôn với em, chúng ta lễ Quốc Khánh kết hôn, mẹ bọn họ đều phát thiệp mời rồi, em đừng giận nữa được không?”
Lần trước anh ta gọi điện thoại, nói rất nhiều là anh ta và kẻ thứ ba trong lúc đó j□j, đem cô nói thành người phụ nữa ác dộc9, thế nào hiện tại lại chạy đến cầu xin cô tha thứ’? Ninh An đoán chắc nguyên nhân do ba mẹ anh ta, khẽ nhíu chân mày, sau đó lạnh mặt nói: “Xin tránh ra, tôi phải về
nhà.”
Vừa dứt lời, tiếng cửa phòng mở ra, Apollo đeo tạp dề xuất
hiện ở trước cửa, kính cẩn đưa cho Ninh An một đôi dép lê.
“Ninh An!” Sắc mặt Trương Huy lúc trắng lúc xanh,
sau đó hét lên giận dữ: “Cô ở sau lưng tôi ở cùng với đàn ông!”
“An An, hắn ta là ai vậy?” Apollo kéo tạp dề sau
đó để hai tay vòng trước ngực, liếc mắt nhìn Trương Huy, thân hình anh vốn cao
lớn, lúc này nhìn như vậy mang theo cái nhìn khinh bỉ, làm cho người ta thấy
như là một loại khí thế cao ngạo ở trên cao nhìn xuống, giống như một vương tử
thật sự. Đương nhiên điều kiện trước tiên là phải làm như không thấy tạp dề
hình hoạt họa anh đang đeo.
“Một người bạn cũ.” Nhìn biểu tình dữ tợn trên mặt
Trương Huy, Ninh An có chút chán ngán thất vọng, cũng không có tâm trạng giải
thích, thuận miệng trả lời.
“Ninh An cô không biết xấu hổ!” Trương Huy mắng.
Nghênh tiếp anh ta là một quyền đánh thẳng. Trương Huy còn
muốn đánh trả, kết quả là bị Apollp xách lên, hơn nữa xách anh ta ra khỏi cửa,
nhấn nút thang máy, chờ cửa thang máy mở, dưới ánh mắt nghi hoặc của người
trong thang máy, đem Trương Huy như rác ném vào trong.
Xong hết thảy, Apollo trở về nhà nằm ì trên sofa.
“Anh sao vậy?”
“Anh phải mở chế độ tiết kiệm điện.” Anh giương mắt
ỉu xìu, nói lầm bầm: “Điều là tại em, gần đây chèn ép anh nhiều lắm, đem
chúng ta đều ép…”
Lời này nghe sao hình như có nghĩa khác.
Ninh An đen mặt, “Nói tiếng người!”
“Đã lâu không có sấm sét, để anh nạp thên điện, nếu
không anh không duy trì hình người được.”
“Em hôm nay không đem anh theo, anh ở nhà không lén nạp
điện?”
“Anh là người ngoài hành tinh biết tiết tháo*.”
Apollo lười biếng nói. (*tiết chế bản thân cho hợp lễ nghĩa.)
“Phải không? Lúc đầu là ai vẫn hay len lén nhìn trộm ổ
cắm điện nhà em!” Ninh An cười nói.
“Khi đó hình dạng của anh là di động của Trái Đất bọn em,
không tính là người.”
“Vậy anh đừng duy trì hình dạng người nữa, để hỉnh dạng
điện thoại di động cũng rất tốt.” Ninh AN cởi áo khoác chuẩn bị làm cơm, kết
quả lúc đi ngang qua nhà bếp thì thấy cơm nước đã dọn sẵn trên bàn.
“Học theo sách nấu ăn làm, em nếm thử xem được
không?”
Ninh An quay đầu lại, liền thấy Apollo khó khăn chống đầu
nhìn cô, trên mặt mang theo ý cười, trong ánh mắt như cất giấu ánh Mặt Trời. Cô
hơi ngây người một chút, chờ phục hồi lại tinh thần, cảm thấy tim đập mạnh như
đánh trống.
Ninh An không dám nhìn nữa, có chút chột dạ dùng đũa gắp thức
ăn, không ngờ tay nghề cùa người ngoài hành tinh cũng không tệ lắm. Chờ cô
không tập trung cơm nước xong,do dự hồi lâu mới nói: “Vậy cho anh nạp điện
trước, nhưng không được nạp nhiều quá, dạo gần đây kinh tế của em rất là eo hẹp.”
Đối phương không trả lời.
Lúc Ninh An đi tới mới phát hiện, anh đang ngủ trên sofa.
“Anh ngủ rồi?”
Cô thử kêu hai tiếng, không có phản ứng, nghĩ đến lúc nãy
anh nói muốn mở chế độ tiết kiệm điện, hay là chính thức đi ngủ? Thật giống như
điện thoại di động, bây giờ cũng có thể nạp điện? Ninh An muốn đem Apollo tiếp
xúc nguồn điện, chỉ là lúc này, cô không biết chỗ cắm điện của anh là ở đâu, chẳng
lẽ đem ngón tay nhét vào?
Cô quỵ ở trên ghế sofa, cúi người nghiên cứu thân thể anh,
phủi tóc của anh, muốn tìm được đầu cắm gì đó tương tự nguồn điện, kết quả tìm
tới tìm lui, phát hiện sau lỗ tai anh có khe nhỏ gồ ra, bên trên còn lóe lên
ánh sáng màu hồng hồng.
Ninh An tò mò ấn xuống một cái.
“Bíp!” Một âm thanh bén nhọn vang lên, thân thể
Apollo giật bắn lên, đụng vào Ninh An đang quỳ trước mặt anh, đau tới mứa cô phải
hít một hơi, nước mắt cũng chảy ra.
Apollo sờ sờ lỗ tai của mình, sau đó thở dài yếu ớt.
“Xong, Ninh An!” Anh hé ra gương mặt đau khổ nói.
Nhìn bộ dạng sắp khóc của anh, Ninh An cảm thấy bất an, cô
ôm cái mũi bị đụng nức nở nói: “Bị sao vậy, xin lỗi, em không cố ý.”
Lẽ nào cái nút đỏ đỏ cô vừa nhấn là cái gì không tốt do hệ
thống đặt ra? Cách thức hóa? Tự hủy? Nghĩ tới đây Ninh An càng khẩn trương,
“Anh có sao không?”
“Ninh An, lần này em phải chịu trách nhiệm hoàn toàn với
anh.” Apollo buông tay, “Em làm hư tín hiệu phát tin tức của anh, người
hành tinh R không nhận được tín hiệu cầu cứu của anh, anh không bao giờ…có thể
rời khởi Trái Đất được nữa.”
Phải không?
Ninh An thở phào nhẹ nhõm.
Cô áy náy nhìn anh, chẳng qua là trong ánh mắt của cô, mang
theo ý cười nhàn nhạt.
[8]
Lại một đêm dông tố. Tiếng sấm từng trận, Ninh An bất an trở
mình, sau đó cả người đều cuộn tròn lại.
“Ngoan, đừng sợ.” Anh vỗ nhẹ sau lưng cô, chờ lút
cô ngủ say, len lén cúi nguời khẽ hôn lên gò má của cô, lúc này mới xuống giường
đi tới cạnh bệ cửa sổ.
Lúc kéo màn cửa sổ ra, trên bầu trời lơ lửng một một vật thể
thần bí hình tròn, ở trong đêm đen phát ra ánh sáng thần bí.
“Apollo, cậu xác định muốn sống ở đây?”
“Đúng vậy.” Anh trả lời khẳng định. Ở hành tinh R
anh là một cô nhi, ở nơi này, anh có người mong nhớ, tuy rằng ở đây năng lượng
không đủ, anh mỗi ngày đều ở trạng thái bị đói, nhưng chỉ cần có cô, tất cả đều
vượt qua được. Nghĩ tới đây, anh quay lại nhìn thoáng qua người đang ngủ trên
giường, khóe miệng thật tự nhiên mà cong lên. Mà chờ tới lúc anh quay đầu lại,
vật thể bay dừng lại bên ngoài đã rời đi.
Đó đội tìm kiếm và cứu
hộ của hành tinh R, bọn họ tôn trọng sự lựa chọn của anh.
Đứng bên cạnh cửa sổ, Apollo nhìn lên bầu trời đêm xa xa. Mà
lúc này, anh nghe được từ phía sau truyền đến tiếng nói bất mãn, “Lạnh.”
Apollo đóng cửa sổ, bước nhanh đến bên giường.
“Lạnh à? Anh ngủ cùng em sẽ không lạnh.” Anh nháy
mắt thực chân chó mà nói.
“Hay là anh biến thành tấm thảm điện đi!” Ninh An
nói xong, thấy anh chán nản gục đầu xuống. Nhưng mà trong nháy mắt, lại thấy anh
ngẩng đầu lên, cười thực quỷ dị, “Thì ra là thích ở phía trên! Không sao hết,
tiểu yêu tinh, em thỏa thích mà chà đạp anh đi…”
Ninh An: “…”
Ngay lúc cô không biết nói gì, anh đã không chút khách khí
chui vào trong chăn.
“Anh…”
“Em không phải lo lắng, có thể coi là anh biến thành thảm
điện, nếu không thì anh biến trở thành điện thoại di động cũng được, điều không
muốn? Vậy j□j thì sao?
“Anh mà còn nói bậy nói bạ nữa em liền đạp anh xuống liền!”
Ninh An giả vờ giận dữ nói.
“Anh không nói nữa.” Thân thể anh kề sát lại, hai
tay để ở bên hông cô.
“Ninh An, anh chỉ ôm em.”
“Ninh An, anh yêu em.”
Hồi lâu sau, cô nhẹ giọng trả lời, “Em cũng vậy.”
Trời biết, lúc nãy cô có bao nhiêu lo lắng anh sẽ rời khỏi cô.
“Đã như vậy, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa
đi!” Lấy được câu trả lời khẳng định, Apollo xoay người áp trên người cô,
Ninh An vẻ mặt hắc tuyến nhìn anh, có cần phải mạnh mẽ vậy không?
“Anh vừa hấp thu rất nhiều sấm sét, em không cần lo lắng
cho anh giữa đường không đủ năng lượng.” Apollo cười an ủi cô.
Này! Người ta không phải lo lắng cái này được không?
Nhưng mà, kháng nghị của cô bị anh dùng miệng ngăn chặn, đợi
tới lúc anh buông cô ra, lời nói trong miệng cô đã biến thành j□j.
Ninh An đột nhiên nhớ tớ trước đây xem ‘truyện cười màu vàng’*. tác giả thường hay viết một câu, anh giống như là cài đặt mô-tơ điện rong ruổi trên người cô, không là nói tình huống hiện tại của cô sao?
Thần ơi, ai tới cứu cô?
*truyện cười về sex