Edit: Sel
Sau khi biết mình sắp được nghe bí mật của Tiêu Tiêu thì tâm trạng của Bạch Cảnh Hoành vô cùng vui vẻ, trên đường từ trường về nhà cậu ta cứ líu lo hát mãi, bước chân nhẹ nhàng giống như sắp mọc cánh bay lên đến nơi.
Khi đi đến chỗ ngoặt của con ngõ nhỏ, cậu ta đột nhiên lại nhớ ra mình quên không cầm bài tập vật lí về, vì thế lại vội vàng quay trở lại trường học.
Nhưng vừa mới xoay người, cậu ta đã bị người khác dùng bao tải chụp lại. Bóng tối thình lình ập đến khiến cậu ta sợ hãi, theo bản năng cậu ta muốn hét lên kêu cứu. Nhưng chưa kịp mở miệng thì một nắm đấm nhanh như chớp đã nện trên mặt cậu ta.
Chất lỏng ấm áp màu đỏ tươi từ trong mũi chảy ra, cậu ta chỉ kịp kêu "A" một tiếng. Người kia không những không dừng lại mà còn điên cuồng đấm vào mặt cậu ta, từng cú đấm cứ như mưa trút xuống.
Cậu ta bị đánh đến nỗi đầu váng mắt hoa, lục phủ ngũ tạng trong người giống như bị đảo lên. Trong bóng đêm, cậu ta đau đến nỗi không nhận ra mình là ai, thậm chí còn cho rằng giây tiếp theo mình sẽ chết.
Nhưng người kia giống như có thâm thù đại hận với cậu ta vậy, chán dùng tay lại chuyển sang dùng chân.
Từng cú đá cứ như được dùng hết sức lực, giống như cậu ta là tội phạm tội ác tày trời không đáng được nhận sự khoan dung.
Cậu ta không biết mình đắc tội với ai mà lại ra đòn hiểm như thế này. Cậu ta cứ thề rằng chỉ cần có thể sống sót thì cậu ta sẽ tìm được tên chết tiệt này rồi trả lại gấp 10 lần.
Ý nghĩ trong lòng cũng không giúp cậu ta chịu đựng được bao lâu, dưới những cú đá, cú đấm đầy hiểm hóc thì cậu ta cũng rơi vào hôn mê.
Không biết đã qua bao lâu, khi cậu ta vừa tỉnh lại thì cũng đã khuya. Bạch Cảnh Hoành bị kéo đến một ngõ nhỏ xa lạ, trong hẻm nhỏ không có bóng đèn, cậu ta đành cố nhịn đau mà kéo cái bao tải trên đầu xuống.
Sau khi hoàn thành cái động tác này thì cậu ta cũng không còn sức nữa, chỉ có thể ngồi thở hồng hộc.
Không được rồi, dựa vào tình huống trước mắt thì một mình cậu ta không thể về nhà được. Đúng rồi, cậu ta phải gọi điện cho cảnh sát, còn phải gọi 120 (cứu thương) nữa.
Bây giờ mắt cậu ta nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ không rõ ràng, cũng không biết là có phải tên đáng chết kia đã đánh hỏng giác mạc của