"Vô Đỉnh sư thúc, ngài xem cái đầu của nha đầu kia xem."
Sau khi trở về môn phái, chưa kịp bận rộn chuyện khác, Hoa Linh Cơ đã được một đám sư huynh sư tỷ dẫn đi trị hói đầu.
Ngọn núi này xanh mướt cả vùng, tiếng chim oanh văng vẳng bên tai, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh trên đời, nhưng ai ngờ chủ nhân của ngọn núi này lại là một người hói đầu!
Mặc dù Vô Đỉnh Chân nhân không có tóc, nhưng da dẻ trắng nõn, mặt mũi tuấn tú, kết hợp với cái đầu to tròn bóng lưỡng, quả thực không khác gì tiểu hòa thượng xinh đẹp khó cưỡng trong thoại bản.
Vô Đỉnh Chân nhân nghe các đệ tử nói rõ trước sau, rồi nghiêm túc quan sát Hoa Linh Cơ, đồng thời đưa tay sờ sờ cái đầu trọc của nàng.
Sờ đến độ da đầu Hoa Linh Cơ tê rần!
Cái quái gì vậy!
Hóa ra vị tiền bối này bị trọc đầu cho nên mới gọi là "Vô Đỉnh Chân nhân" à?
Sao một người trọc đầu có thể trị rụng tóc cho người trọc đầu khác được!
Nàng sợ hãi trợn tròn mắt, cực kỳ bất an.
Vô Đỉnh Chân nhân quan sát một hồi, rồi nhìn Hoa Linh Cơ, ánh mắt lộ ra vẻ yêu thích, cảm khái nói: "Thật đúng là một cái xương sọ hoàn mỹ! Không để lộ ra thì thật đáng tiếc.
Tiểu Linh Cơ, ngươi nhất định phải để tóc dài sao? Ngươi thực sự không cần tóc để che đâu."
Hoa Linh Cơ nuốt một ngụm nước miếng, bất an liếc nhìn các sư huynh sư tỷ ở xung quanh: "Hả? Tóc, tóc chỉ dùng để che giấu thôi sao?"
"Đương nhiên." Vô Đỉnh Chân nhân nghiêm túc, liếc mắt nhìn những đệ tử khác: "Nhan sắc của các sư huynh, sư tỷ ngươi đều không tệ, nhưng chẳng được mấy người có cái đầu đẹp, nên bọn nó mới cần tóc để che giấu."
Đây là Vô Đỉnh sư thúc nói nha, không liên quan đến nàng!
Hoa Linh Cơ cúi thấp đầu, cẩn thận len lén nhìn đầu của các sư huynh sư tỷ.
Ồ, hoàn toàn không nhìn ra được đầu ai đẹp, đầu ai xấu.
Đối với đòn chí mạng của Vô Đỉnh sư thúc, ngoại trừ Sở Huyền Dịch thì mấy người Y Duyệt sư tỷ và Hà Minh Tước đều cười khổ, không phản bác.
Phản bác kiểu gì đây? Nếu như không phải dùng tóc để che giấu thì bọn họ dám cạo đầu không? Hả?
Vẫn là Sở Huyền Dịch gật đầu nói: "Sư thúc, nếu tóc có khả năng che giấu, nghĩa là có tác dụng tăng cao nhan sắc.
Linh Cơ còn là tiểu cô nương, đang tuổi thanh xuân, cần nhất là dệt hoa trên gấm."
Ồ!
Hắn vừa nói vậy, Vô Đỉnh Chân nhân trầm ngâm gật đầu: "Nói cũng đúng.
Nếu mỹ nhân mà không có tóc thì sao cài trâm hoa lộng lẫy được? Nha đầu kia để tóc dài cũng tốt."
Nghe thế, hai mắt Hoa Linh Cơ sáng rỡ, cảm kích, hưng phấn nhìn về phía Sở Huyền Dịch.
Đại sư huynh đúng là đại sư huynh, thật biết nói chuyện!
Vô Đỉnh Chân nhân vừa đi chuẩn bị thuốc, vừa giải thích: "Nguyên nhân chủ yếu khiến nàng ấy bị rụng tóc là vì bị ma khí đánh trúng đỉnh đầu quá nhiều lần.
Ma khí tích tụ trên đỉnh đầu, mà tu vi của nàng ấy quá thấp, không thể tự giải trừ ma khí.
Cho nên các ngươi, ai cũng được, mỗi ngày giúp nàng ấy phân tán ma khí trên đỉnh đầu là được."
Vừa thấy Vô Đỉnh Chân nhân chuẩn bị thuốc, một đám sư huynh sư tỷ lập tức bỏ rơi Hoa Linh Cơ, đi tới năn nỉ Vô Đỉnh Chân nhân cũng phối cho bọn họ một ít dầu gội linh chi thích hợp.
"Sư thúc, tóc của con khô xơ quá, làm sao để suôn mượt hơn một chút?"
"Ta muốn nhuộm cái đầu này thành màu xanh lá, mà có thể giữ được màu lâu, sư thúc có cách nào không?"
Hoa Linh Cơ sững sờ nhìn chằm chằm.
Nàng đã nói mà, sao chữa hói đầu thôi mà một nhóm sư huynh sư tỷ lại đi cùng nàng.
Hay lắm, hóa ra Vô Đỉnh sư thúc còn là nhà sản xuất dầu gội đầu nữa!
Thấy chỉ còn lại Sở Huyền Dịch vẫn đứng yên tại chỗ, nàng tò mò hỏi: "Ồ, Đại sư huynh, huynh không cần dầu gội linh chi sao?"
Sở Huyền Dịch rất bình tĩnh: "Vẻ bề ngoài xấu hay đẹp, không đáng nhắc tới."
Một câu giải thích đơn giản lập tức thăng hoa cảnh giới tư tưởng, Hoa Linh Cơ kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Vậy huynh dám cạo đầu không?"
Sở Huyền Dịch:...!
Mặt không cảm xúc, bễ nghễ nhìn tiểu nha đầu này.
Hoa Linh Cơ hỏi tới: "Nếu huynh đã không quan tâm đẹp xấu thì mái tóc kia thực sự không có tác dụng gì cả.
Không chỉ mỗi ngày phải chải đầu, mà còn có thể bị gió thổi quật vào mặt nữa.
Đại sư huynh, huynh nên cạo đầu đi thôi!"
Mi tâm của Sở Huyền Dịch giật giật.
Vô Đỉnh Chân nhân ở trong phòng nghe thấy, lập tức hỏi: "Ai muốn cạo đầu?"
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Sở Huyền Dịch.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, đặc biệt là ánh mắt chờ mong của Hoa Linh Cơ, Sở Huyền Dịch im lặng ba giây, sau đó nặng nề thở dài.
Giọng điệu phức tạp mà nặng nề: "Là ta, ta muốn cạo đầu."
Bỗng chốc, tất cả mọi người đều kinh hãi: "Đại sư huynh, huynh đừng nghĩ quẩn trong lòng mà!"
"Đại sư huynh, huynh là bộ mặt của Trình Tiên môn chúng ta, không thể trọc lóc được!"
Vô Đỉnh Chân nhân lại không đồng ý, sải bước tiến lên, vươn tay sờ sờ đầu của Sở Huyền Dịch, quả quyết nói: "Cái đầu tốt thế này, cạo đi! Để cho người khác thấy, đệ tử thủ tịch của Trình Tiên môn chúng ta, ngay cả đầu cũng hoàn mỹ như thế, không ai có thể so sánh được!"
Mọi người:...!
Giữa những tiếng khuyên nhủ phản đối của mọi người, từng đợt linh quang xuất hiện, Sở Huyền Dịch cũng xuống tóc.
Quả nhiên, xương sọ đầy đặn, mượt mà, có thể nói là mẫu vật.
Hơn nữa, không có tóc càng làm nét mặt hắn thêm tuấn tú, mặt mày như tranh vẽ.
Chuyện này thật tốt, trong một phòng, ba cái đầu bóng lưỡng.
Hoa Linh Cơ vui vẻ, kiễng chân ngoắc ngoắc Sở Huyền Dịch, ngọt ngào nói: "Đại sư huynh, ta muốn sờ sờ!"
Sở Huyền Dịch bất đắc dĩ khom lưng, cho nàng sờ sờ đỉnh đầu mình.
Vì vậy, Hoa Linh Cơ một tay sờ cái đầu trọc lóc của mình, một tay sờ cái đầu không còn tóc của Sở Huyền Dịch, sau đó cười hì hì không ngừng: "Ha ha, giống ta rồi."
Hà Minh Tước ở bên thấy thế thì cũng thích thú sáp tới, giơ tay: "Ta sờ nữa!"
"Bốp"!
Sở Huyền Dịch không chút thương tiếc đẩy tay hắn ra, đồng thời tặng kèm theo một cú đạp tuyệt tình, đá hắn ra ngoài cửa.
Sở Huyền Dịch lạnh lùng nói: "Đi thu dọn chỗ ở cho Linh Cơ mau!"
Hà Minh Tước vừa đi vừa khóc.
"Đại sư huynh có mới nới cũ, không thương ta nữa!"
Tất cả các sư huynh đệ đồng loạt cười to: "Có từng yêu à!?"
Vô Đỉnh Chân nhân đưa một hộp thuốc mỡ cho Hoa Linh Cơ, dặn dò: "Mỗi ngày bảo các sư huynh sư tỷ giải trừ ma khí cho ngươi, bôi thuốc mỡ vào lòng bàn tay, vừa trừ ma khí