Y Duyệt sư tỷ đã dạy Hoa Linh Cơ công pháp Tâm Kinh cơ bản nhất của Trình Tiên môn.
Bởi vì Hoa Linh Cơ chưa thể điều động linh giản, cho nên vẫn phải vận dụng trí nhớ của mình.
Vừa lắc đầu đọc thuộc lòng, vừa hưởng thụ dịch vụ xoa bóp da đầu của Nhị sư tỷ, đúng lúc này, Y Duyệt sư tỷ nhận được tin tức từ Đại sư huynh.
“Ồ, vậy mà lại chỉ đích danh yêu cầu muội cùng đi.”
Đúng lúc Hoa Linh Cơ quên mất câu tiếp theo là gì, vội phân tâm: "Đi đâu cơ?"
"Đến Nghị Sự đường ở Phong Hòa điện.
Đi thôi, về rồi học tiếp."
Hoa Linh Cơ ngay lập tức ném bí tịch công pháp vào trong phòng, vui vẻ đi tới bên cạnh Y Duyệt sư tỷ: "Sư tỷ, có xa không? Chúng ta đi bằng cách nào, tỷ cũng có vỏ sò chuyên chở sao?"
Y Duyệt sư tỷ cưng chiều lườm nàng một cái, cười nói: "Ta không có vỏ sò chuyên chở.
Nhưng mà… cũng không xa lắm, chỉ ở đỉnh núi bên cạnh thôi.
Ta bay đến đó, còn muội… đi bộ."
Thấy sư tỷ trêu chọc mình, Hoa Linh Cơ bĩu môi phồng má: "Hừ, nói ra chỉ sợ dọa chết sư tỷ thôi, ta cũng biết bay đấy nhé!"
“Ồ?” Y Duyệt kinh ngạc: “Muội bay thế nào?”
"Ta giang cánh bay thôi!"
Nói xong, Hoa Linh Cơ vươn hai tay ra, thấp thoáng chạy đi, làm cho Y Duyệt sư tỷ không nhịn được bật cười.
"Ha ha ha, được rồi, được rồi, ta không chọc muội nữa!" Y Duyệt sư tỷ tung người đuổi theo: "Chờ muội chạy tới thì trời tối mất rồi.
Yên tâm, không phải là Nhị sư tỷ không có bảo bối, nhìn xem, ta chuẩn bị cho muội cái gì này?"
Vừa dứt lời, Y Duyệt lấy ra một cái còi ngọc, đưa vào miệng thổi một hơi thật vang dội.
Một giai điệu ngắn ngủi vang lên, nhưng một lúc sau, một con hạc gầy nhanh nhẹn bay tới từ trong mây, hót một tiếng rồi vững vàng đáp xuống trước mặt hai người.
Đôi chân mảnh khảnh, bộ lông trắng muốt, dáng người tao nhã, mang theo tiên khí.
Cái đầu nho nhỏ của tiên hạc cọ cọ vào tay Y Duyệt, vô cùng thân thiết.
“Quào!"
Hai mắt Hoa Linh Cơ sáng ngời, vô cùng yêu thích, nàng ghé sát vào tiên hạc, muốn sờ mà không dám sờ, háo hức nhìn chằm chằm, hết lời khen ngợi: “Đẹp quá, cổ vừa dài vừa nhỏ, tư thái thật tao nhã.”
Tiên hạc quay sang nhìn nàng, ngước cao đầu, cực kỳ đắc ý.
Y Duyệt nói: "Nó tên là Khuynh Âm, hôm nay nó sẽ chở muội sang đó."
"Thật sao? Quao, ta có tài đức gì, mà có thể để tiên hạ chở ta bay chứ." Chuyện này nhất định phải viết vào thư nhà, làm mất mặt gia tộc!
Y Duyệt đưa còi ngọc cho Hoa Linh Cơ: "Tiên hạc thích âm thanh êm tai, nghe nhạc là nhảy múa.
Muội dùng còi ngọc Khuynh Âm này thổi cho Khuynh Âm nghe một đoạn ngắn làm nó thích là có thể nhờ nó giúp đỡ."
Hoa Linh Cơ cầm lấy còi ngọc, gãi gãi đầu: "Nhị sư tỷ, ta không biết thổi."
"Từ từ mà luyện.
Trước khi muội học được ngự không phi hành thì ta giao còi ngọc này cho muội giữ."
Nói xong, Y Duyệt ra hiệu cho tiên hạc Khuynh Âm hỗ trợ chở Hoa Linh Cơ lên.
Hoa Linh Cơ nhìn thân hình mảnh khảnh của Khuynh Âm, xấu hổ cúi đầu lạy Khuynh Âm mấy cái: "Làm phiền ngươi rồi, ngươi chở nổi không?"
Vốn nàng chỉ khách sáo hỏi, ai ngờ tiên hạc lại hất đầu nhỏ, híp hai mắt nhìn Hoa Linh Cơ, giọng điệu cáu kỉnh nói: “Chở nổi! Chỉ chở được một chút thôi!”
"Á… á!?"
Hoa Linh Cơ bị tiên hạc đột nhiên nói tiếng người dọa giật mình, trốn sau lưng Y Duyệt sư tỷ, thò đầu ra.
Suy nghĩ một hồi mới dè dặt ra ám hiệu: “Đến, đến cầu Nhị Tiên?”
Tiên hạc hất đầu, nhìn Y Duyệt, giọng nói càng thêm thiếu kiên nhẫn: "Người này nói nhiều thật đấy, có lên hay không!? Lên thì nhanh cái chân lên chút! Tưởng ta ngoan ngoãn hầu hạ nàng ta thật à!”
Y Duyệt nhếch môi cười, vỗ vỗ đầu hói của Hoa Linh Cơ: "Mau lên đi.
Khuynh Âm không thích chở người khác đâu, muội mà cứ kỳ kèo mãi, nó sẽ tức giận hơn nữa đó."
Nghe vậy, Hoa Linh Cơ run lẩy bẩy bước đến bên tiên hạc, cẩn thận trèo lên rồi ngồi xuống như ăn trộm.
"Cảm ơn...!Á —"
Hạc trắng giang rộng đôi cánh!
Bay thẳng lên trời!
Trên dưới quay cuồng!
Xem tiên hạc thể hiện đây!
Hoa Linh Cơ hoảng sợ, ôm chặt cần cổ mảnh khảnh của Khuynh Âm, tiếng hét chói tai của nàng truyền khắp Trình Tiên môn: "Hạc sư phụ, đi đường lớn Thành Hoa áaaaa——"
Mà tiếng hát thánh thót còn to rõ hơn tiếng la hét của nàng.
Các đệ tử tông môn trên mấy ngọn núi lân cận đều nheo mắt nhìn bóng người trong tầng mây.
"Là Linh Cơ sư muội!"
"Hạc Khuynh Âm sắp thành niên rồi nhỉ? Sau này chắc chắn sẽ không chịu chở ai nữa đâu.
Linh Cơ sư muội được trải nghiệm lần này, coi như là cơ hội hiếm có."
"Ha ha ha, la khiếp thật."
Đến khi Y Duyệt sư tỷ thấp thỏm dẫn Hoa Linh Cơ đến Phong Hòa điện thì tông chủ Hành Nguyên Chân nhân và một đám đệ tử đại diện đã nghe tiếng tìm đến, đứng ngoài điện hóng hớt.
Vừa xuống khỏi tiên hạc, Hoa Linh Cơ: "Ọe!"
Hạc Khuynh Âm linh hoạt nhảy sang một bên, tức giận nói: "Ngươi suýt nữa đã nôn vào người ta!"
"Ta chỉ nôn khan thôi! Ọe!"
"Thật gớm ghiếc."
Hoa Linh Cơ tức đến mức trợn trắng mắt.
Hạc Khuynh Âm cúi đầu trước Hành Nguyên Chân nhân và các trưởng bối tông môn, quay lại rồi giang rộng đôi cánh, trước khi rời đi, nó còn nói với Hoa Linh Cơ: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn không tự bay được! Sau này không có việc gì thì đừng có gọi ta! Có gọi cũng phải thổi được khúc hay ta mới đến! Hừ!"
Nói rồi, nó đập đập cánh, hùng hổ bay đi.
Hoa Linh Cơ dựa vào Y Duyệt sư tỷ, đưa đôi tay run rẩy chỉ về phía tiên hạc đang rời đi, thút thít mắng: "Nó không phải là một con chim tốt!"
Hành Nguyên Chân nhân không nhịn được, cười phá lên.
Ngay lập tức, tất cả các tu sĩ đều phá lên cười.
"Khuynh Âm đã lâu không chở người rồi, không nghĩ tới tính tình lại cáu kỉnh như vậy."
"Nó sắp thành niên rồi, thời kỳ tìm phối ngẫu cũng sắp đến.
Bắt nó chở người tổn thương mặt mũi đó mà."
Hoa Linh Cơ tức giận nói: "Con hạc xấu tính, chắc chắn sẽ không tìm được hạc trong lòng!"
Ngay lập tức, Hà Minh Tước cười: "Đúng, nguyền rủa nó!"
Lời này nhắc mọi người nhớ tới Hà Minh Tước từng nói Hoa Linh Cơ là một cái miệng quạ đen, lập tức càng cười lớn hơn.
Y Duyệt sư tỷ cố nén nụ cười của mình, thúc giục linh lực, xoa dịu cơn chóng mặt và buồn nôn của tiểu nha đầu.
Sau khi Hoa Linh Cơ tỉnh táo lại, mọi người cười nói vui vẻ tiến vào đại sảnh.
Lúc này Hoa Linh Cơ mới chú ý tới ở đây còn có hai vị tăng nhân một lớn một nhỏ của Minh Phật tông nàng đã gặp hôm qua.
Mọi người đã đến đông đủ, Hành Nguyên Chân nhân giải thích mục đích của buổi triệu tập hôm nay.
"Diệu Ngộ trưởng lão tới đây là vì ái đồ, cần các ngươi hỗ trợ."
“A di đà phật.” Diệu Ngộ trưởng lão chắp tay, nghiêm nghị nói với một đám tiểu bối Trình Tiên môn: “Ái đồ của bần tăng, Hành Tham, mặc dù Phật tính cực thịnh, nhưng không có hứng thú với thứ này.
Cũng là bần tăng vô năng, thu nhận hắn làm đồ đệ đã mười lăm năm nhưng vẫn không thể thuyết phục hắn thật lòng quy y hướng Phật.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Hành Tham đứng sau lưng Diệu Ngộ trưởng lão.
Tiểu hòa thượng Hành Tham bình tĩnh gật đầu.
Xem ra là không thích tu Phật thật.
Diệu Ngộ trưởng lão quay lại nhìn Hành Tham, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, thật sâu thở dài: "Mọi việc nên thuận theo tự nhiên, cưỡng ép chỉ thêm họa.
Nếu duyên sư đồ của bần tăng và Hành Tham đã mỏng, bần tăng định tìm cho hắn một tông môn tốt để sau này tu hành."
Hành Tham hành lễ, gật đầu: "Đa tạ sư phụ khoan dung."
Diệu Ngộ trưởng lão nói với mọi người: "Bần tăng biết Trình Tiên môn là đệ nhất tông môn của Nhân giới, có hàng nghìn hàng vạn công pháp tu luyện, cho nên muốn mượn chút giao tình với Hành Nguyên Chân nhân, gửi Hành Tham vào quý môn.
Nhưng mà, bất kể là vì uy nghi của quý môn, hay