“Nhường đường, xin nhường đường, cẩn thận!”
Ngoài cửa sổ truyền đến rất nhiều tiếng ồn ào, một số lượng lớn vật liệu gỗ đá dùng để xây dựng không ngừng được vận chuyển vào, đại hán cường tráng cả người đen bóng vạm vỡ đầy lực lượng.
Người qua lại nép vào bên đường né tránh, nhìn đội ngũ xếp hàng dài rồi xì xào bàn tán.
“Ai da, xây dựng lại Lý Tự Uyển lớn cỡ này thì tốn bao nhiêu tiền tài nhỉ?”
"Tiêu tốn tiền tài thì có là gì, Vạn Dịch Trang cũng không thiếu tiền.
Chỉ là… chậc chậc, ta vốn tưởng Vạn Dịch Trang có chỗ dựa lớn lắm, không ngờ trong trang lại dễ dàng bị người ta thiêu hủy đến vậy."
"Xem ngươi nói kìa, chỗ dựa lớn hơn nữa thì có lớn hơn Trình Tiên môn không? Ngươi chưa nghe nói à, là do đồ đệ Hành Nguyên Chân nhân mới thu nhận đốt đấy!"
Bên trong cửa sổ có kết giới cách âm bảo vệ, cho nên trong phòng yên tĩnh hoàn toàn không lẫn chút xíu âm thanh nào bên ngoài, để cho người trong phòng yên tâm ngủ.
Trong lúc cô nương nằm trên giường ngủ, dạ dày vẫn không ngừng sôi sục.
Cuối cùng, Hoa Linh Cơ duỗi tay duỗi chân, mơ mơ màng màng mở mắt ra, há to miệng: "A..."
Sau khi ngáp dài một cái, nàng dáo dác nhìn xung quanh nhưng không thấy ai ở trong phòng, không biết Y Duyệt sư tỷ và Mộng Lâm sư tỷ đã đi đâu.
Nàng xoa xoa bụng, phát hiện nó đã phẳng lì rồi.
Hơn nữa nàng có thể cảm nhận được sự căng đầy của đan điền phía dưới một cách rõ ràng, linh lực đang chậm rãi vận chuyển như một dòng suối nhỏ.
Được! Bước đầu làm thiên tài!
Ngưng Khí thành công, chính thức bước vào con đường tu luyện.
Như các đệ tử trong Trình Tiên môn thì đều dễ dàng ngưng khí khi vừa bắt đầu tu luyện, Hoa Linh Cơ còn chưa tu luyện nghiêm túc đã có thể ngưng khí, đây có thể coi là thêm một chút bằng chứng cho tư chất của mình.
Đương nhiên luyện khí thì luyện khí, đói bụng vẫn phải ăn.
Hoa Linh Cơ vừa rời khỏi phòng thì người tạo kết giới là Y Duyệt đã cảm nhận được.
Nàng ấy bước nhanh về phía nàng: "Linh Cơ, rốt cuộc muội cũng tỉnh rồi, muội đã ngủ năm ngày rồi đấy."
“Hả, năm ngày?” Hoa Linh Cơ kinh ngạc: “Ta nói mà, sao lại đói đến choáng váng như thế được?”
"Vậy muội sửa sang một chút đi rồi đi ăn chút gì đó đi."
Hoa Linh Cơ nhìn xung quanh nơi Y Duyệt sư tỷ xuất hiện, cẩn thận hỏi: "Nhị sư tỷ, sao tỷ...!ừm, đi ra từ phòng Hành Tham thế?"
Trời ơi trời ơi trời ơi, chẳng lẽ lúc nàng ngủ đã xảy ra chuyện khó tin gì rồi!
Cảm giác được giọng điệu kỳ quái của nàng, Y Duyệt sư tỷ nhướng mày, buồn cười xoa đầu nàng: "Không chỉ ta, mà tất cả mọi người đều ở trong phòng Hành Tham.
Mấy ngày nay ngươi cải tạo kinh mạch linh khí, Hành Tham cũng không nhàn rỗi, hắn đang xây dựng lại quan niệm của mình.”
"Ồ?"
Một lúc sau, Hoa Linh Cơ bưng một bát mì thịt bò kho tàu đến phòng của Hành Tham.
Mọi người chỉ nhìn nàng một cái tỏ vẻ quan tâm, cũng không hàn huyên ân cần hỏi thăm nhiều.
Nàng cũng vô thức hạ thấp âm thanh hút mì của mình.
Sở Huyền Dịch trịnh trọng dạy: "Không chỉ là đối với Hành Tham, mà đối với tất cả mọi người, tìm ra “đạo” của chính mình là điều quan trọng nhất trong con đường tu luyện.
Thậm chí là nếu ngươi muốn thành tiên thì tìm được “đạo” của chính mình là điều cơ bản nhất, mà không phải là cuối cùng mới dệt hoa trên gấm.”
“Nếu không thể thấu hiểu những kinh nghiệm và bài học của người khác và áp dụng cho bản thân, thì cũng chỉ là bèo dạt mây trôi, đợt này trôi qua, đợt kia lại tới.
Nhiễu loạn làm đạo tâm bất ổn, thậm chí bối rối trước lựa chọn."
"Đại sư huynh, thực tế có quá nhiều chuyện mâu thuẫn với những gì mình hướng tới, vậy ta phải làm sao?" Hà Minh Tước hỏi: "Giống như Hành Tham, có bao giờ hắn nghĩ tới lấy quyền đè người đâu? Nhưng nếu không lấy quyền đè người thì chỉ có thể đối mặt với kết quả tồi tệ nhất.
Như sự việc vài ngày trước, mặc dù cuối cùng Dịch thiếu cung chủ tỏ rõ thân phận, chứng minh bản thân, hai bên mới hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vẫn là tác dụng của biểu lộ quyền thế.
Nếu như không có chúng ta thì Hành Tham nên xử lý thế nào?"
Hành Tham rầu rĩ lên tiếng đáp: "Đây là điều ta đã cố gắng suy nghĩ trong mấy ngày nay."
"Rất đơn giản, gánh chịu hậu quả."
Sở Huyền Dịch rất lạnh lùng: "Không ai có thể có tất cả những gì mình muốn suốt đời.
Chỉ cần có thể gánh nổi hậu quả thì nên chịu nỗi đau đáng phải chịu.
Sau khi ăn quả đắng rồi, đạo tâm mới có thể rõ ràng hơn."
Hoa Linh Cơ mút mì.
Hừ, nàng không đồng ý.
Chỉ có kẻ ngốc mới muốn ăn quả đắng.
Nàng không ăn đâu!
Có lẽ là thảo luận đủ rồi, hoặc là tiếng hút mì của Hoa Linh Cơ hơi lớn, bị ảnh hưởng nên mọi người chỉ nói thêm vài câu đơn giản rồi kết thúc lần thảo luận này.
Mọi người nhìn Hoa Linh Cơ ăn mì.
Hà Minh Tước đến gần hơn: "Ta nghe thấy muội mút mì bên cạnh, ăn ngon thế à? Mì gì đấy?”
"Mì bò kho tàu."
"Thịt đâu?"
Hoa Linh Cơ ranh mãnh nói: "Cửu sư huynh, huynh không biết chủ quán bán một ngàn bát mì cũng không thể thương tổn đến da lông con bò sao? Thịt không ở trong bát, mà là ở trong đầu."
Hà Minh Tước nghe vậy không khỏi duỗi ngón tay cái ra: "Cảnh giới của tiểu sư muội càng ngày càng cao.
Dựa vào trí tưởng tượng thì đây chính là một bát mì bò kho tàu!"
Y Duyệt sư tỷ cười nói: "Đừng nghe muội ấy nói nhảm, muội ấy ăn sạch thịt bò trong bát rồi.
Ta đã kêu chủ quán chuẩn bị mì cho mọi người rồi, chắc sắp đưa tới rồi đấy."
Vừa dứt lời, chủ quán đưa mì tới.
Các loại mì đa dạng làm cả đám tíu tít.
"Mì thịt bằm dưa chua, mì xào trộn tương, mì chay, mì gạt..." Từng bát được đặt lên bàn, cuối cùng, một bát lớn được bưng ra: "Mì trường thọ! Được rồi, mọi thứ đã sẵn sàng, chư vị khách quan từ từ dùng!"
Hở?
Mì trường thọ?
Mọi người vừa định cản chủ quán lại hỏi, thì thấy Y Duyệt sư tỷ giơ tay ra hiệu, nhẹ nhàng cười nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy mì trường thọ trong thực đơn, chợt nhớ hôm nay vừa lúc là sinh nhật của Mộng Lâm, cho nên bát mì trường thọ này cố ý gọi cho muội ấy."
Bạch Mộng Lâm ở bên cạnh sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu, do dự hỏi: "Là sinh nhật của muội sao?"
Y Duyệt sư tỷ bất đắc dĩ cười cười: "Ừ."
Mộng Lâm sư tỷ phản ứng kịp, cười nói cảm tạ với Y Duyệt sư tỷ: "Đa tạ Nhị sư tỷ nhớ tới ta!"
Hoa Linh Cơ tò mò: “Ngũ (*) sư tỷ, ngay cả sinh nhật của mình mà tỷ cũng không biết sao?”
(*) Nguyên văn là Thất sư tỷ, nhưng trước đó tác giả có nói Bạch Mộng Lâm là Ngũ sư tỷ nên mình sửa thành Ngũ sư tỷ cho thống nhất nhé!!
"Haiz, đã bao năm không tổ chức sinh nhật rồi, làm sao nhớ được.
Càng đừng nói là mì trường thọ, ta cũng chẳng nhớ lần trước ăn là năm nào tháng nào nữa?"
Hoa Linh Cơ nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: "Ngũ sư tỷ, xin hỏi năm nay tỷ thọ bao tuổi rồi?"
Mộng Lâm sư tỷ xua tay: "Chưa đến độ thọ đâu, cũng chỉ hơn một trăm sáu mươi mà thôi."
Hoa Linh Cơ lập tức siết chặt đũa.
Mộng Lâm sư tỷ thực khiêm tốn.
Mọi người bắt đầu ăn mì, Hoa Linh Cơ đã ăn xong từ lâu thì nhìn chằm chằm Mộng Lâm sư tỷ một hồi, sau đó lặng lẽ đụng đụng Hành Tham đang ăn mì chay ở bên cạnh.
Nhỏ giọng bàn: "Hành Tham, lát nữa chúng ta lại đi sòng bạc đi?"
Hành Tham sửng sốt: "Tại sao?"
Hoa Linh Cơ xấu hổ vỗ vỗ vạt áo: “Hì hì, trong túi rỗng quá, muốn kiếm chút tiền tiêu vặt.” Nàng cười không chút ngượng ngùng.
"Không, không, không." Hành Tham vội vàng lắc đầu: "Quân tử thích tiền nhưng phải giữ đạo của mình.
Cờ bạc là thứ cắn nuốt tinh thần con người tốt nhất đấy."
“Làm sao có thể?” Hoa Linh Cơ trừng mắt nhìn: “Ngày đó ngươi cược được ba ngàn linh thạch thượng phẩm, hai mắt sáng ngời, tinh thần tràn đầy đó thôi!”
Hành Tham bị vả mặt thoáng chốc không nói nên lời.
“Tinh thần này không phải tinh thần đó.” Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi nàng: “Ngươi cần tiêu xài gì sao?”
“Ta muốn mua quà sinh nhật cho Mộng Lâm sư tỷ.” Hoa Linh Cơ khẽ cười nói: “Ta cũng không thể mượn các sư huynh sư tỷ khoản tiền này được đúng không? Không tự mình kiếm thì mượn cũng không trả nổi."
Nàng tự cho là mình đang thì thầm với Hành Tham, nhưng thực ra từng câu từng đều bị các tu sĩ Trình Tiên môn nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Mộng Lâm sư tỷ thoáng kinh ngạc, lén lút quan sát Hoa Linh Cơ, không khỏi lộ ra vẻ thân thiết, lúc nhìn các đồng môn cũng không khỏi nở nụ cười rạng rỡ.
Hóa ra là muốn mua quà cho Mộng Lâm sư tỷ, Hành Tham gật đầu, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, hắn đề nghị: “Vầy đi, ngươi chọn quà trước, sau đó dựa vào giá món quà rồi tìm cách kiếm tiền.
Không nhất định phải đến sòng bạc đúng không?
Hoa Linh Cơ biết Hành Tham không muốn vào sòng bạc nữa, nhưng nếu nàng đi một mình thì chắc chắn các sư huynh sư tỷ sẽ không đồng ý, vì vậy nàng không phản bác Hành Tham mà chỉ gật đầu: "Được, vậy lát nữa ngươi ra ngoài đi dạo chọn quà với ta.
Nếu quà đắt quá mà lại không nghĩ ra cách kiếm tiền thì ngươi chỉ có thể vào sòng bạc với ta thôi!"
"Cái này...!lúc đó hẵng tính, ha ha..."
Hay cho một tiểu hòa thượng lục căn không tịnh, bây giờ còn dám qua loa với nàng.
Ngay lúc Hoa Linh Cơ đang nghĩ xem nên mua quà gì cho Mộng Lâm sư tỷ thì trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của Đại sư huynh.
"Linh Cơ, muội làm hỏng vỏ sò chuyên chở của ta, có phải nên bồi thường cho ta một cái khác không?"
Âm thanh vừa dứt, mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoa Linh Cơ.
Hoa Linh Cơ lập tức sửng sốt, không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện một món nợ như vậy, nàng sửng sốt: "Hả… hả?"
Sở Huyền Dịch gắp một đũa mì, bình tĩnh nói: "Muội làm hỏng hai cái vỏ sò của ta rồi, ta chỉ bảo muội bồi thường một cái, hơn nữa sau này còn cho muội dùng, không được sao?"
"Không, không..." Trong lòng kinh hãi, hai tay run rẩy, bờ môi Hoa Linh Cơ giật giật, hai mắt lập tức ngấn lệ: "Không, không phải là không được..."
"Vậy thì tốt, lát nữa đi ra ngoài dạo một chút, nếu có vỏ sò thích hợp thì muội mua cho ta một cái."
Nói xong, hắn bình tĩnh ăn mì tiếp, mọi người đều cười trộm.
Sở Huyền Dịch nói ra thì dễ dàng, nhưng trong lòng Hoa Linh Cơ đã dậy sóng.
Hắn vừa nói xong, sắc mặt nàng cũng nháy mắt trở nên tái nhợt.
Thiếu chủ! Bảo nàng mua… mua xe cho hắn!!???
Lại còn “có cái thích hợp” thì mua? Nàng mua nổi sao?
Hoa Linh Cơ không nói lời nào, hai mắt cụp xuống, đáng thương nhìn chằm chằm Sở Huyền Dịch, hi vọng đối phương có thể thương xót.
Nhưng Sở Huyền Dịch tập trung ăn mì, không ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Nàng thất vọng cúi đầu, tự biết mình đuối lý nên rất yếu ớt, thấp giọng hỏi Hành Tham: “Vỏ sò chuyên chở bao nhiêu tiền?”
Hành Tham cũng nhỏ giọng nói: "Rẻ nhất cũng năm ngàn khối linh thạch thượng phẩm."
“Hítttt ——"
Hít một hơi khí lạnh.
Cả người choáng váng, ánh mắt hoảng hốt.
Đây là đã giảm nửa giá rồi đấy.
Nếu thật sự bắt nàng bồi thường hai cái, thì chính là mười ngàn khối linh thạch thượng phẩm!
Vỏ sò chuyên chở đắt vậy sao?
Trong khi Hoa Linh Cơ đang ở trong trạng thái bàng hoàng, cảm giác áy náy cũng nặng thêm một cách vô hình.
Nàng không ngờ lại gây ra tổn hại lớn như vậy cho Sở Huyền Dịch...!Ơ, đợi đã!
Nàng cau mày.
Đây là nàng coi tiền như rác sao?
Cha của Sở Huyền Dịch là lãnh đạo trực tiếp của nàng! Vỏ sò chuyên chở bị tổn hại là vấn đề tiêu hao trong công việc! Phải do Ma tôn chi trả chứ!
Nghĩ đến đây, sự tự tin lập tức quay về.
Hoa Linh Cơ lườm Sở Huyền Dịch, lẩm bẩm, hung ác nói: "Mua! Mua cái đắt nhất! Hơn nữa còn mua bốn cái! Trả lại cho hắn hai cái, ta dùng một cái, còn một cái để phòng ngừa!"
Mọi người:...!
E là tiểu sư muội đã điên rồi, đang nói mê sảng nữa.
Hành Tham không dám nói tiếp, rất sợ Hoa Linh Cơ sẽ bắt hắn cùng đến sòng bạc kiếm hai mươi ngàn khối linh thạch thượng phẩm.
Bởi vì Lý Tự Uyển phải xây dựng lại nên phần lớn phạm vi của Vạn Dịch Trang cũng chịu ảnh hưởng, Tư Tiên thành cố ý thiết lập các khu giao dịch ở một số nơi khác trong thành, đồng thời dùng trận pháp cấm phi hành.
Do đó, người đến đây du ngoạn dạo phố cũng nhiều hơn không ít, khiến dòng người trong khu giao dịch trở nên tấp nập.
Đoàn người Hoa Linh Cơ chậm rãi quan sát.
Bởi vì mọi người nghe Hoa Linh Cơ nói muốn tặng quà sinh nhật cho Bạch Mộng Lâm nên cũng động lòng, định tặng quà cho Bạch Mộng Lâm.
Thường ngày quan hệ giữa các đồng môn rất hòa thuận, nên cũng không chọn quà qua loa, nhưng cũng không nhất thiết phải tặng mấy món quà đắt làm mình đau lòng, có lòng là được.
Hoa Linh Cơ đi tuốt đằng trước, vừa định đi tới chỗ bán hàng rong thì Sở Huyền Dịch đã gọi nàng lại.
Hắn chỉ tay vào một cửa hiệu xa hoa đẹp đẽ ở mặt tiền, nói: “Chắc chắn cửa hàng này có bán vỏ sò chuyên chở.”
Hoa Linh Cơ:...!
Nàng còn đang tự hỏi mình có thể vớt được một vỏ sò chuyên chở cũ trên đường hay không.
Nhìn Sở Huyền Dịch, khóe miệng mấp máy, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nàng hạ quyết tâm.
Vào xem thì xem, sợ cái gì!
Hoa Linh Cơ lấy khí thế không biết sợ kéo Sở Huyền Dịch vào cửa hiệu.
Cửa hàng này tên là “Lục giới Kỳ Trân Các”, ngay cả gã sai vặt chào đón khách hàng cũng ăn mặc chỉnh tề, vẻ ngoài tuấn tú.
Vừa vào cửa, bình phong chính diện viết: Lục giới, là Tiên giới, Tu Chân giới, Lâm Độ giới, Thế Tục giới, Vong Hồn giới, Yêu Ma giới.
Qua trình tự cũng có thể thấy được, Yêu Ma giới thấp kém và hèn mọn đến cỡ nào.
Hoa Linh Cơ tò mò hỏi gã sai vặt: "Chỗ các ngươi thật sự có kỳ trân dị bảo của Tiên giới sao?"
Gã sai vặt đắc ý gật đầu: "Đương nhiên là có! Có một cái vỏ sò chuyên chở đến từ Tiên giới, do Bồng Thiệp Tiên tôn làm…”
"A a a a a a!"
Hoa Linh Cơ không để ý sau đó hắn nói cái gì, giật mình vội vàng cắt đứt lời giới thiệu của gã sai vặt, đồng thời mau chóng đi vòng ra sau lưngSở Huyền Dịch, dùng tay đẩy: "A a a, Đại sư huynh, chúng ta đi xem những cái khác đi, tự đi dạo, không cần giới thiệu đề cử! Ha ha ha…”
Sợ gì sẽ gặp đó.
Nàng muốn tìm vỏ sò chuyên chở cũ, lại nói với nàng vỏ sò Tiên Tôn từng dùng?
Đây là muốn giết nàng à.
Sở Huyền Dịch bị Hoa Linh Cơ đẩy đi thì khẽ nhếch khóe miệng, bước chân rất nặng nề, còn quay đầu tò mò hỏi gã sai vặt: "Cái gì đến từ Tiên giới?"
“Vỏ…”
"A a a a, cái này nhìn được, cái này nhìn rất tốt! Đại sư huynh, huynh cảm thấy cái này thế nào?"
Hoa Linh Cơ chỉ vào một lọ thuốc nhỏ, lọ thuốc này màu sắc sặc sỡ, giống như một cái bình hoa thu nhỏ, rất đẹp.
Sở Huyền Dịch liếc nhìn nó: "Ừm, không tệ."
"He he, Đại sư huynh ta mua cái này tặng cho huynh nhé?" Hoa Linh Cơ sáp lại gần làm nũng: "Đại sư huynh, chừng nào mới đến sinh nhật huynh thế? Ta tặng cái này làm quà sinh nhật cho huynh được không?"
"Ồ? Muội mua cái này để làm quà sinh nhật cho ta?"
"Ừ!"
Ánh mắt Hoa Linh Cơ rất chân thành.
Đợi Sở Huyền Dịch tỏ ra vui vẻ, sau đó nàng lại đề nghị, nếu đã tặng quà rồi thì không cần bồi thường vỏ sò chuyên chở được không?
Lúc này, gã sai vặt đi tới nói: "Quý khách thật tinh mắt! Đây là độc dược cực phẩm “Tán Nguyên Lộ” vừa được Tầm Bảo sử của cửa hiệu bọn ta tìm thấy ở Vong Hồn giới đấy! Chỉ cần một giọt là có thể khiến tu vi của tu sĩ Nguyên Anh lập tức tiêu tán, về lại Trúc Cơ.
Bởi vì độc tính rất mạnh cho nên màu sắc lọ thuốc mới rực rỡ màu sắc như thế, tượng trưng cho một phút huy hoàng cuối cùng."
Hoa Linh Cơ:...!
Sau khi nghe gã sai vặt giới thiệu xong, nụ cười nịnh nọt trên mặt nàng dần phai nhạt, cuối cùng nhăn mặt.
Đối mặt với đôi mắt vô tình đang khẽ nhướng lên của Sở Huyền Dịch, nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía gã sai vặt: "Ngươi có thể tha cho ta không?"
Gã sai vặt nghiêng đầu.
Là sao?
Bất đắc dĩ, Hoa Linh Cơ không còn cách nào đành phải thẳng thừng bày tỏ nàng chỉ muốn coi vỏ sò chuyên chở bình thường.
Sắc mặt gã sai vặt không đổi, vẫn mỉm cười phục vụ, dẫn bọn họ đến xem mấy vỏ sò chuyên chở đầy tinh xảo.
“Cái này là linh khí vỏ sò chuyên chở bình thường nhất ở đây, có thể lớn chừng ba trượng, nhỏ bằng lòng bàn tay.
Một ngày có thể phi hành nhanh nhất một ngàn dặm, bên trong mềm mại thoải mái, có thể chữa thương, có trận pháp cách âm đơn giản.”
Hai mắt Hoa Linh Cơ sáng lên, chính là nó, loại cơ bản nhất!
"Cái này giá bao nhiêu?"
"Vừa vặn năm ngàn linh thạch thượng phẩm."
“Có thể giảm một chút không?”
"...!Ngài muốn giảm bao nhiêu?"
Hoa Linh Cơ mạnh dạn đề nghị: "Ta kéo mười hai người vào cửa hiệu xem, mỗi đầu người giảm cho ta bốn