Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều bị hút vào vòng xoáy tối tăm lạnh lẽo, gió tàn nhẫn cắt qua da thịt, cái lạnh thấu xương thấu vào tận xương tủy.
Trời đất xoay chuyển, đến khi ổn định tâm thần lại thì thế giới đã thay đổi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc phát hiện, nơi mình đang đứng rất rộng lớn trống trải, từ xa nhìn lại, xung quanh đều là tường đá.
Nơi đây tối tăm nhưng lại có lấm tấm ánh huỳnh quang lấp lóe giữa không trung.
Ngoại trừ bọn họ, ở đây im ắng, hoàn toàn không có sự sống.
Hoa Linh Cơ quan sát xong thì suy đoán: “Chẳng lẽ đây là...!bên trong núi Mệnh Lý?”
Mọi người đều khó hiểu: "Nơi này là vùng đất luân hồi à?"
Y Duyệt sư tỷ cau mày nói: "Chắc là vậy.
Nơi này âm khí rất nặng, cần dùng linh lực hộ thể, hơn nữa linh lực vận chuyển lại trì trệ tắc nghẽn.
Nếu cứ ở trong trạng thái này mãi thì chúng ta sẽ bị hao tổn đến chết ở đây."
Hoa Linh Cơ khẽ cau mày, nàng lại không có loại cảm giác như vậy.
Đang định hỏi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu.
“Các ngươi nhìn dưới chân kìa!”
Hà Minh Tước nhắc nhở mọi người nhìn xuống.
Mọi người phát hiện, những ánh huỳnh quang nhỏ lơ lửng trong không trung đến từ những đường vân kỳ lạ dưới chân họ.
Hoa Linh Cơ tò mò nói: “Đây là đường vân gì, những ánh sáng này là gì?”
Không ai có thể trả lời nàng.
Hành Tham quan sát một lúc rồi nói: “Hình như những đường nét này có mối liên hệ với nhau, giống như những dòng suối hội tụ lại với nhau rồi đổ ra biển.”
"Vậy thì chúng ta lần theo những đường nét này, tìm điểm cuối cùng xem điểm cuối là gì!"
Vừa đi vừa quan sát, ở vùng đất hoang vắng và huyền bí này, họ giống như đàn kiến bò trong sa mạc, tầm thường không gì sánh bằng.
Hoa Linh Cơ đang nhìn quanh, bỗng nhiên giọng nói của Phong Ma Bình truyền đến bên tai nàng: “Xung quanh đây có vô số hồn phách, chắc nơi này là vùng đất luân hồi của Hoa Cái Tiên trang.
Nhưng mỗi một hồn phách nơi này đều bị giam cầm trên một đường nét, rất kỳ quái.
Nha Nữ, ngươi phải cẩn thận."
Hoa Linh Cơ vội nhìn bốn phía, thấy không có ai nghe thấy tiếng của Phong Ma Bình thì mới yên tâm.
Chỉ cần Sở Huyền Dịch không có mặt, Phong Ma Bình thì thầm với nàng vài câu vẫn coi như an toàn.
Nhưng nàng vẫn cẩn thận, hơi cách xa những người khác, đến gần Phương Mộ Tiên, để Phương Mộ Tiên yểm hộ.
"Phong Ma Bình, cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện rồi! Vừa rồi ngươi phát điên cái gì vậy hả, sao lại cuốn hết chúng ta vào đây?"
Phong Ma Bình oan ức, thổi vài sợi tóc của Hoa Linh Cơ bay lên: “Không phải ta điên, ta cũng bị cuốn vào mà! Muốn trách thì ta phải trách ngươi mới đúng.
Ngươi vừa nói “Gió thổi vào vùng đất luân hồi” xong, thì gió ở núi Mệnh Lý tức khắc không bình thường nữa, thổi ta không kịp trốn đây.”
Thật đấy à? Gió để gió cuốn mình…
Hoa Linh Cơ vươn tay vỗ đỉnh đầu.
Lỗi do nàng à?
“Vậy ngươi có thể thấy điểm cuối của những đường vân này là cái gì không?”
“Đó là một Thạch Châm, đang chậm rãi chuyển động.” Giọng nói của Phong Ma Bình ồm ồm, ngụy trang thành tiếng gió thổi: “Dưới chân các ngươi là một cái đĩa khổng lồ, khắc rất nhiều đường vân ta không thể hiểu được.
Có một nửa số đường vân sáng lên, trên mỗi một đường vân đều có một hồn phách.
Mà nửa còn lại thì ảm đạm không có gì cả."
Dưới sự giải thích của Phong Ma Bình, Hoa Linh Cơ tưởng tượng được nơi này là một bề mặt tròn, nhưng nàng vẫn không thể tưởng tượng được Thạch Châm có tác dụng gì, tại sao lại có những đường nét này...!
“Các vị, ta không chịu nổi nữa.”
Hành Tham đang đi phía sau đột nhiên dừng lại, cho mọi người xem tình trạng của mình.
Sắc mặt hắn tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi, lại còn run rẩy.
Hà Minh Tước lập tức đỡ Hành Tham, kiểm tra tình trạng của hắn xong thì cau mày nói với Y Duyệt sư tỷ: “Hành Tham tu vi yếu, bị âm khí ở đây ăn mòn linh lực trong cơ thể, không thể tự bảo vệ mình nữa.”
Y Duyệt quay đầu nhìn về phía không gian không biết điểm cuối ở phía trước, sau đó đi về phía Hành Tham: "Tu vi ta cao, để ta bảo vệ hắn.
Chúng ta phải đi nhanh một chút.
Mặc kệ chuyện khác, tìm được lối ra trước đã, nếu không chúng ta sẽ phải chết ở đây.”
Hành Tham cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, là ta vô năng…”
Lúc này, Hà Minh Tước nhìn Hoa Linh Cơ: "Tiểu sư muội, sao muội không có vấn đề gì hết vậy?"
Hoa Linh Cơ cũng có chút khó hiểu: “Đúng vậy, sao ta lại chẳng bị gì cả?”
"Hoa cô nương, mau xử lý âm… ở đây...!Ừm!"
Một tiếng "rầm" đột ngột vang lên, Dịch Việt Thăng vừa mới nói được mấy câu đã ngã xuống đất không dậy nổi, toàn thân run rẩy như bị động kinh.
Mọi người đều hết hồn!
“Dịch Trang chủ, ngươi sao vậy!?”
Hoa Linh Cơ cũng sợ hãi đi tới, hiện tại Dịch Việt Thăng là người có thực lực mạnh nhất trong bọn họ, không nên xảy ra chuyện mới đúng!
Dịch Việt Thăng ngã xuống đất quay người lại, đôi môi hoàn toàn không còn màu sắc, không ngừng run rẩy, toàn bộ khuôn mặt hiện lên một màu trắng xanh, giống như sắp…
Như sắp chết đến nơi!
Hắn nhìn chằm chằm Hoa Linh Cơ: "Ngươi…mau…mau nói..."
Hoa Linh Cơ vừa căng thẳng vừa sợ hãi: "Nói cái gì? Ngươi muốn ta nói cái gì?"
“Bảo giới này đừng…”
Ngay sau đó, Dịch Việt Thăng bắt đầu trợn mắt.
Trong cơn hoảng sợ, Hoa Linh Cơ mở miệng, lắp bắp nói: "Bảo giới này đừng tổn thương ngươi, bảo gió âm nơi này nương tay với mọi người… À, đúng đúng, vùng đất luân hồi, nơi này là vùng đất luân hồi đúng chứ? Chúng ta là người sống, không chịu nổi âm khí nơi này! Vùng đất luân hồi, xin thu âm khí xung quanh chúng ta lại!”
Giọng nói cầu xin của nàng vang vọng giữa tường đá, tầng tầng lớp lớp vọng lại.
Chẳng bao lâu, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện, gió âm quanh quẩn xung quanh bọn họ quả thực đã biến mất!
Mặc dù vẫn không có linh lực đủ để bổ sung, nhưng cũng không tiêu hao nhanh đến đáng sợ nữa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dịch Việt Thăng lấy ra một đống linh thạch, nhanh chóng hấp thu linh lực trong đó, mới có thể khôi phục lại.
Nhìn Dịch Việt Thăng đả tọa điều tức, mọi người trong Trình Tiên Môn đều nhìn nhau bằng ánh mắt nghi ngờ.
Dịch Việt Thăng là người mạnh nhất trong số tất cả mọi người, nhưng sao lại là người chống lại gió âm yếu nhất?
Ngay cả Hành Tham vẫn còn sức lực báo tình huống không ổn của mình cho mọi người, nhưng Dịch Việt Thăng đang cố chịu đựng… thì đột nhiên ngã gục.
Mọi người đều vô thức nghĩ tới thể chất “yêm tự” của Dịch Việt Thăng.
Thể chất yêm tự vốn không thể tu luyện được, nhưng hắn có thể tu luyện được, hơn nữa còn đạt tới tu vi Nguyên Anh, nghĩ lại hẳn là có rất nhiều hậu quả xấu.
Hiện giờ Dịch Việt Thăng không thể chống chọi với gió âm, đó có phải là một trong những hậu quả xấu không?
Hoa Linh Cơ tò mò nói: "Sao ta nói gió âm ở đây không tổn thương mọi người thì gió âm không làm vậy thật? Sao gió âm lại nghe lời ta?"
Mọi người đều lắc đầu, nhìn sang Dịch Việt Thăng.
Dịch Việt Thăng thở hắt ra một hơi, mở mắt, nhìn chằm chằm Hoa Linh Cơ: “Vạn vật trên thế gian đều chia thành hai mặt âm dương, năng lực thiên phú của ngươi tự nhiên cũng có hai mặt âm dương.
Nếu nói là nguyền rủa thì cùng lắm chỉ là vì ở thế giới thực, thiên phú của ngươi thể hiện mặt âm, nhưng đến Vong Hồn giới, thiên phú của ngươi sẽ thành lời chúc phúc, là dương.
"Trước đây khi ngươi trợ giúp