Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen

63: Không Dám Hiện Nguyên Hình


trước sau


Chỉ trong chốc lát, hai người đã đánh khó phân thắng bại.

Tu vi của Dịch Việt Thăng vốn đã bị tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa vừa mới bị sưu hồn, thần trí xao động hỗn loạn.

Nhưng hắn cũng có tu vi Nguyên Anh, sở hữu dị năng thiên phú của vô số tu sĩ, chiêu thức biến hóa khôn lường, lại còn ra tay tàn nhẫn, rõ ràng là muốn đưa Sở Huyền Dịch vào chỗ chết.

Sở Huyền Dịch cũng không chút nương tay.

Từ khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Dịch Cung chủ và Dịch phu nhân, hắn đã có cách nhìn cực kỳ xấu đối với cả Dịch gia.

Lực lượng của Sở Huyền Dịch chính trực kiên quyết, chiêu thức pháp quyết linh hoạt, biến hóa đa dạng, cũng không phải thứ Dịch Việt Thăng có thể đánh bại.

Chỉ là hắn đang ở trong thân hạc, chỉ có thể dùng lực hồn phách để tấn công, hơn nữa còn lo cho thân thể tiên hạc nên tương đối bị hạn chế.

Lúc này thực lực của hai người có thể coi như kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhưng suy cho cùng thì lực lượng có được do cướp đoạt không thể nào so sánh với lực lượng có được do cực khổ tu luyện.

Mới qua một lúc mà Dịch Việt Thăng lại càng lúc càng khó lòng kiểm soát linh lực trong cơ thể mình.

Dịch Việt Thăng có thể sử dụng thực lực này để đối phó với những người yếu hơn mình, nhưng muốn chiến thắng người có tu vi ngang mình thì không dễ dàng gì.

Chẳng mấy chốc, hắn lại bị Sở Huyền Dịch khống chế!
Sở Huyền Dịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Dịch Việt Thăng, trong đôi mắt hắn tràn đầy cảm xúc không cam lòng và tức giận.

Nhưng Sở Huyền Dịch lại một lần nữa nhìn thấy tình trạng thi thể lúc đó của ba người Thẩm gia ở Hoa Cái Tiên trang từ trong đôi mắt hung ác này.

Phu phụ Thẩm gia bị mổ bụng, mất đan điền, trên mặt còn sót lại vẻ sợ hãi và hoảng hốt.

Bé trai thì hoàn toàn không còn hình người, bởi vì bị rút xương mà cơ thể bé nhỏ ấy còn bị vò thành một bãi máu thịt.

Cho dù là yêu ma, cũng chỉ có ác yêu ác ma mới có thủ đoạn tàn nhẫn, máu lạnh như vậy!
Sao một nhân tu có thể mất nhân tính đến mức này được chứ!
Hoa Cái Tiên trang chưa bao giờ trải qua chuyện ác, có thể tưởng tượng được lúc họ gặp phải bất hạnh như vậy thì sẽ sợ hãi đến mức nào.

Có ai ngờ một nhân tu trông có vẻ nho nhã lễ độ, cao quý một phương thực ra lại là một ác ma!
"Sở Huyền Dịch." Hai mắt Dịch Việt Thăng đỏ bừng, lúc nhe răng nhếch miệng cũng lộ đầy máu tươi.

Hắn cười lạnh, như ác quỷ bò từ mộ ra: “Ngươi có thể giết ta, không phải là vì ngươi mạnh hơn ta.”
Nghe vậy, Sở Huyền Dịch lạnh lùng nhìn hắn, siết chặt tay, linh đài của Dịch Việt Thăng bắt đầu rạn nứt.

Hắn cố nén đau đớn, nói tiếp: “Chỉ là ngươi được đầu thai quá tốt.

Nếu ta có thiên phú như ngươi, chắc chắn ta sẽ đánh thắng ngươi!”
Đã đến nước này mà hắn còn điên cuồng như vậy.

Không chỉ mỗi Sở Huyền Dịch lộ ra vẻ hung hãn, mà ngay cả Hoa Linh Cơ đang ở Trình Tiên môn cũng tức giận đến nhảy dựng lên.

Còn dám không biết xấu hổ nhắc đến đầu thai tốt sao!?
Đầu thai làm con của phu phụ chưởng giáo Thanh Linh cung còn chưa tính là đầu thai tốt à?
Không có thiên phú tu luyện thì cũng có thể nương nhờ phú quý trong nhà mà chấp chưởng Vạn Dịch Trang, còn chưa tính là đầu thai tốt ư?
Tự cho mình là yêm tự thì có thể ngang nhiên phát rồ sao?!
Chỉ thấy điều mình khuyết thiếu, lại không thấy được những thứ mình đã có, quả là vô sỉ!
Hành Nguyên Chân nhân cũng cau mày nói: “Ma rồi.”
Cùng lúc đó, Sở Huyền Dịch cũng nặng nề nói ra hai chữ này: "Ma rồi."
Đáp lại điều này, Dịch Việt Thăng cười lạnh một tiếng, trong mắt hắn hiện lên một ánh sáng kỳ lạ.

"Những thứ không phải của ngươi sẽ không bao giờ thuộc về ngươi! Nếu ngươi quá cố chấp nghĩ mình không được đầu thai tốt thì để ta đây làm người tốt đưa ngươi vào luân hồi!"
Sau khi biết hết những hành động tàn ác của Dịch Việt Thăng, Sở Huyền Dịch cảm thấy chỉ phế bỏ tu vi của Dịch Việt Thăng thôi thì chưa đủ, nên hắn quyết định ra tay giết tên này.

Nhưng vào lúc này, hai luồng linh lực phá cửa mà vào, nhắm thẳng vào giữa trán hồn phách hắn!
“Tiểu nhân vô sỉ! Lại dám đánh lén Thanh Linh cung ta!” Dịch Cung chủ gầm lên giận dữ, cùng Dịch phu nhân đánh tới!
Đây đã coi như là hai người tới chậm.

Hai người bọn họ nắm điện này trong tay, không gì không biết, nhưng vì thể chất của tiên hạc có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào đây nên họ nhất thời chủ quan.

Đợi đến khi nhận thấy có một luồng linh lực cực lớn dao động ở vị trí của Dịch Việt Thăng, hai người dùng thần niệm thăm dò, mới phát hiện có kẻ thù bên ngoài xâm nhập vào.

Đây là đòn tấn công của một tu sĩ Đại Thừa, Sở Huyền Dịch không có khả năng tránh thoát.

“Ư!”
Hồn phách bị hai đòn tấn công tấn công trực diện, làm hắn đau đớn kêu rên một tiếng, hồn phách lập tức tản ra.

Một đòn đánh thẳng vào hồn phách còn đau đớn gấp ngàn vạn lần đánh vào cơ thể, cực kỳ tra tấn, hơn nữa còn vô cùng khó điều trị khỏi hẳn.

Lúc này Sở Huyền Dịch đã chỉ kiên trì chống đỡ bằng ý chí của mình.

Động tác trong tay hắn không hề dừng lại, chỉ để lại đủ lực để diịch chuyển chạy trốn lần cuối cùng, toàn bộ sức mạnh còn lại đều đánh xuống đỉnh đầu Dịch Việt Thăng.


Trong khoảnh khắc, lực lượng hỗn loạn điên cuồng này mạnh mẽ đánh vỡ linh đài của Dịch Việt Thăng, làm thất khiếu của hắn chảy máu không ngừng, sắc mặt chuyển sang màu xanh đen, như đã mất hết sinh lực.

Cuối cùng, giữa tiếng kêu gào thảm thiết như bị móc thịt nạo xương của Dịch Việt Thăng, Sở Huyền Dịch không kịp kiểm tra tình trạng của hắn đã vội điều khiển tiên hạc, lắc mình biến mất!
Mạng sống hắn đang như chỉ mành treo chuông, chỉ chậm thêm một giây nữa thôi là sẽ không cách nào chạy thoát được..

Nhưng dù vậy thì trước khi tiên hạc biến mất trong không trung vẫn bị Dịch Cung chủ đánh một đòn vào ngay giữa lưng, đau đớn hót dài một tiếng rồi biến mất khỏi điện.

Nhìn thấy tiên hạc bị đánh trúng, Hoa Linh Cơ giật mình vô thức kêu lớn: “Quạ —— Quạ ——”
Ngay sau đó, nàng đã nhìn thấy tiên hạc đã hiện thân ở chỗ nào đó qua vòng sáng.

Tiên hạc không còn sức để bay nữa, nhanh chóng rơi xuống dưới, lông lưng trắng muốt cũng bắt đầu nhuốm đầy máu.

Máu tươi thấm đẫm thân tiên hạc trắng phau, trông vô cùng chói mắt.

Tiên hạc vừa rơi xuống vừa dịch chuyển, nhất định phải tranh thủ cách xa Thanh Linh cung hơn một chút, xa hơn chút nữa, mới có thể giảm thiểu khả năng bị Dịch Cung chủ và Dịch phu nhân đuổi kịp.

Chẳng qua Dịch Việt Thăng bị thương quá nặng, phu phụ hai người đã nhìn thấy Sở Huyền Dịch, xác định được hung thủ nên không vội đuổi bắt.

Cứu con trai vẫn quan trọng hơn.

Mọi thứ chỉ xảy ra trong chốc lát.

Từ lúc Dịch Việt Thăng phát hiện ra Sở Huyền Dịch, đến lúc tiên hạc trốn thoát, Hoa Linh Cơ chưa từng chớp mắt lấy một cái.

Mãi đến khi thấy tiên hạc chảy máu, nàng mới phản ứng lại, sau khi kêu to một tiếng thì hoảng sợ mổ Hành Nguyên Chân nhân liên tục.

Nàng rất muốn mặc kệ việc bại lộ thân phận, mở miệng giục Hành Nguyên Chân nhân mau mau cứu người!
Cũng may Hành Nguyên Chân nhân phản ứng nhanh hơn nàng, hơn nữa ông ấy còn chuẩn bị từ trước.

Hành Nguyên Chân nhân phất tay cuốn hồn châu Khuynh Âm và cơ thể của Sở Huyền Dịch vào tay áo, thuận tiện dẫn theo Hoa Linh Cơ đang sốt ruột đến mức nhảy loạn xạ, liều mạng ngậm tóc ông ấy không chịu buông.

Tu sĩ Đại Thừa chợt lách người, trong nháy mắt đã đi đến một thác nước bọt nước trắng xóa.

Nơi đây quả thực là non xanh nước biếc, vô cùng tươi đẹp, nhưng lúc này lại không thể làm người ta vui vẻ thoải mái.

Hoa Linh Cơ sốt ruột kéo tóc Hành Nguyên Chân nhân, dùng tư thế hận không thể làm sư tôn hói đầu, hỏi Sở Huyền Dịch đâu?
Không đợi Hành Nguyên Chân nhân đáp lại, chẳng bao lâu sau cuối cùng họ cũng nhìn thấy tiên hạc xuất hiện ở đây.

Lúc này hơn nửa người tiên hạc đã sắp bị máu tươi nhuộm đỏ.

Hơn nữa nó bay rất thấp, cuối cùng đậu xuống tảng đá màu xanh đen nhẵn nhụi bên cạnh hồ nước, không hề nhúc nhích.

Màu lông đen trắng của tiên hạc hòa vào khung cảnh xung quanh, nhưng máu trên người nó lại giống như một đóa hồng đang nở rộ.

Hành Nguyên Chân nhân lập tức đi tới, thi triển pháp quyết cứu chữa.

Tiên hạc yếu ớt nói: "Sư tôn..."
Vẻ mặt Hành Nguyên Chân nhân nghiêm túc: “Đừng nói chuyện vội, vi sư đổi hồn phách của ngươi về trước đã.”
"Không, sư tôn.” Sở Huyền Dịch lập tức từ chối, giải thích: “Cơ thể tiên hạc bị thương quá nặng.

Nếu Khuynh Âm quay về cơ thể sẽ vô cùng đau đớn.

Xin người chuyển thương thế sang cơ thể hoặc hồn phách của con trước, đừng để lại cho Khuynh Âm.”
Khi hắn đang nói, Hoa Linh Cơ đã bay đến bên cạnh tiên hạc, đau lòng giơ đôi cánh đen nhỏ lên, vỗ nhẹ vào cánh tiên hạc.

Ui, chạm có một cái mà cánh đen nhỏ của nàng cũng dính đầy máu rồi.

Nàng đau lòng quay sang tiên hạc kêu mấy tiếng: “Quạ quạ ——”
Thiếu chủ, ngài vẫn khỏe chứ?
Mặc dù tiếng kêu vẫn khó nghe như trước, nhưng ít ra giọng điệu nghe cũng hơi đau thương.

Quả nhiên Sở Huyền Dịch nghe hiểu.

Hắn khẽ động đậy cánh tiên hạc, xem như đáp lại Hoa Linh Cơ.

Trong miệng lại nói: “Sư tôn, ngài xem, con quạ đen nhỏ này đã lo lắng cho tình trạng bị thương của Khuynh Âm, có thể thấy là rất nghiêm trọng.

Tuyệt đối đừng vì con mà phá hủy một mối nhân duyên tốt.”
Nghe vậy, Hoa Linh Cơ rầu rĩ nằm xuống bên cạnh, không cách nào phản bác.

Đối với điều này, Hành Nguyên Chân nhân thở dài: “Mà thôi, không để cho Khuynh Âm, cũng không để cho ngươi, vi sư gánh chịu vết thương này thay ngươi! Hồn phách của ngươi đã bị thương nặng, không thể chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

Tốt nhất là cơ thể của ngươi cũng phải bảo trì khỏe mạnh mới được.”
“Sư tôn, như vậy sao được, không thể để ngài bị thương được!”
"Đừng nói nữa! Chẳng lẽ vi sư không chịu nổi một đòn của Dịch lão tặc hay sao?"
“Đồ nhi thẹn với sư tôn, rõ ràng là đồ nhi khăng khăng làm vậy, cuối cùng lại liên lụy đến sư tôn phải bị thương.”
“Nếu vi sư đã nghĩ cách cho ngươi thì đương nhiên vi sư cũng nên có trách nhiệm.”
Nói xong, Hành Nguyên Chân nhân thi pháp vận chuyển, điều động linh lực, đổi thương thế trên người tiên hạc.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ vết thương trên người tiên hạc đều được chuyển đến cơ thể của Hành Nguyên chân nhân.


Đừng nhìn vừa rồi Hành Nguyên Chân nhân nói rất thản nhiên, đến khi thương thế chuyển dời đến người mình thật rồi, ông ấy vẫn đau đến nhe răng nhếch miệng.

Ông ấy đau đến mức không kiềm được mắng: “Hít —— Lão tặc họ Dịch này ra tay đúng là độc ác, có thể thấy là rõ ràng ông tamuốn lấy mạng của ngươi! Nếu không phải có cơ thể tiên hạc thì một đòn này chắc chắn sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi!”
Hoa Linh Cơ nhìn thấy sư tôn cũng đau đớn như thế thì cũng hiểu rõ về tình trạng bị thương hơn.

Nàng không nhịn được đập cánh, lại vỗ vỗ tiên hạc bên cạnh, thấy tiên hạc đã có thể chậm rãi đứng dậy mới yên tâm.

Ai da, suýt nữa thì cái mạng nhỏ của thiếu chủ đi tong rồi!
Trên người không có vết thương nào, giọng điệu Sở Huyền Dịch cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Đúng vậy, lần này nhờ có tiên hạc.

Chỉ tiếc Dịch Cung chủ phát hiện quá nhanh, con không thể đảm bảo đã giết chết Dịch Việt Thăng.

Có điều với sức lực như vậy, chắc chắn tu vi của hắn đã bị phế, coi như con không nuốt lời, cũng không thẹn với lương tâm.”
Hành Nguyên Chân nhân lại hơi tức giận: “Ta đã sớm nói với ngươi là tu vi của Dịch lão tặc tương đương với vi sư, một khi ngươi bị ông ta phát hiện thì vi sư không có cách nào cứu được, chỉ có thể giải quyết tốt hậu quả.

Cho nên ta đã dặn đi dặn lại là ngươi phải tốc chiến tốc thắng.

Nhưng ngươi vẫn dây dưa lỡ việc! Đúng là không coi mạng mình ra gì!”
Lúc này, Hoa Linh Cơ đứng trước tiên hạc hô to gọi nhỏ đập đập cánh, như đang trách móc Sở Huyền Dịch giống Hành Nguyên Chân nhân.

Đối với vấn đề này, Sở Huyền Dịch chỉ nói một câu: "Khiến sư tôn lo lắng rồi."
Hành Nguyên Chân nhân lắc đầu thở dài: “Bản tôn biết không phải ngươi không biết nặng nhẹ, mà là trong lòng ngươi có chừng mực của riêng mình.

Nếu ngươi chỉ chém giết hoặc phế bỏ Dịch Việt Thăng, tốc chiến tốc thắng thì sẽ không phải chịu khổ thế này.

Nhưng ngươi muốn thu thập tội lỗi của hắn, vận dụng sưu hồn mới làm trễ nãi thời cơ.”
Sở Huyền Dịch cũng không phủ nhận phán đoán của sư tôn, chỉ nói: “Nếu không phải con phát hiện ra Dịch cung chủ và Dịch phu nhân có hành vi bao che chuyện ác, đồ nhi cũng sẽ không mạo hiểm.

Nếu đã đi vào rồi mà chỉ giết một người quả là đáng tiếc."
“Hối hận không?”
“Chưa từng hối hận!”
"Được!" Thấy đồ đệ của mình dũng cảm khí phách như vậy, Hành Nguyên Chân nhân tỏ ra tán thưởng, khí phách nói: "Nếu ngươi đã đánh cược tính mạng để thu thập chứng cứ, sư tôn đương nhiên không thể phụ lòng nỗ lực của ngươi! Ngươi yên tâm, bộ mặt thật của một nhà ba người Dịch gia chắc chắn sẽ bị đưa ra ánh sáng! Sau khi quay về vi sư sẽ triệu tập chưởng giáo của các tông môn có quy mô mười ngàn người trở lên, thương lượng cách đối phó với ác ma Dịch gia!”
Chỉ mấy câu đơn giản, Hành Nguyên Chân nhân đã thi pháp đưa hồn phách của Sở Huyền Dịch và Khuynh Âm trở lại cơ thể của mình.

Không lâu sau, cơ thể Sở Huyền Dịch mở mắt ra.

Lúc trước sau khi hồn phách rời đi, cơ thể hắn vẫn duy trì sắc mặt hồng hào sáng bóng tinh thần sung túc, hiện tại hồ phách đã trở về cơ thể, sắc mặt Sở Huyền Dịch lập tức trở nên tái nhợt, ánh mắt ảm đạm, cả người phờ phạc.

Hồn phách bị thương nặng, đương nhiên không thể khiến bề ngoài cơ thể lộ ra sức sống.

Hậu quả khá nghiêm trọng.

Vừa thấy thiếu chủ uể oải như thế, Hoa Linh Cơ định hỏi thăm thì cơ thể bỗng bị hai cái cánh lông lớn nâng lên.

Nàng chợt nghe thấy âm thanh vui mừng của Khuynh Âm vang lên bên tai!
“Khanh Khanh, ngươi nhìn thấy chưa, vừa rồi ta rất lợi hại đó! Ta đại hiển thần uy, tự do ra vào Thanh Linh cung, còn phế một tu sĩ Nguyên Anh, còn tìm được đường sống từ đòn đánh của tu sĩ Đại Thừa! Bây giờ ta vẫn bình yên vô sự! Có phải ta rất đáng được ca ngợi không?”
… Không hiểu sao lại thấy cái nết mặt dày khoác lác này quen quen.

Hoa Linh Cơ được nâng lên cao thì cúi đầu xuống, nhìn thấy Khuynh Âm kiêu ngạo ngẩng cao đầu ưỡn ngực thì giận mà không có chỗ trút.

Hừ, đồ mặt dày!
Nàng muốn giẫm lên đầu Khuynh Âm, nhưng lại nghe thấy lời khen của Sở Huyền Dịch từ phía sau.

"Lần này Khuynh Âm thực sự đã đại hiển thần uy.

Nếu không có Khuynh Âm thì chuyện này không thể thành công được."
Ồ, Hoa Linh Cơ vừa nghe thiếu chủ nói như vậy thì do dự thu móng chim lại, dung túng cho đồ mặt dày Khuynh Âm khoe khoang.

Được rồi, thiếu chủ đã nói thế rồi, nó đã đóng góp rất nhiều, vậy thì để con hạc thối này kiêu ngạo

thêm một lúc vậy.

Khi Khuynh Âm tóm lấy Hoa Linh Cơ vui vẻ nhảy nhót, Sở Huyền Dịch hơi lo lắng hỏi Hành Nguyên Chân nhân: "Quạ đen nhỏ này sẽ không nhớ dáng vẻ hồn phách của con chứ?"
Hành Nguyên Chân nhân lắc đầu: "Không đâu, mặc dù hồn phách của ngươi có hiện hình, nhưng ngươi lại ký thác trên cơ thể khác nên hồn phách hiện hình cũng khá mờ nhạt, chỉ có mấy người Dịch Việt Thăng ở gần ngươi mới có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ hồn phách của ngươi thôi.

Mà con quạ đen này chỉ là một con quạ linh trí ngây thơ, sao có thể nhận biết rõ ràng vậy được.”
“Vậy thì tốt.”
Nghe thấy hai người nói chuyện, Hoa Linh Cơ xoay người liếc mắt nhìn về phía Sở Huyền Dịch đang suy yếu.

Hừ.

Không ngờ đúng không, nàng biết rõ mồn một đấy nhé!
Đừng hòng đánh lừa quạ con lanh lợi nha!
Sau khi mấy người được Hành Nguyên Chân nhân về Trình Tiên môn, vì Hành Nguyên Chân nhân muốn liên lạc với chưởng giáo các tiên môn để giải quyết sự việc càng sớm càng tốt, mà Sở Huyền cũng cần phải mau chóng nghỉ ngơi lấy lại sức, Hoa Linh Cơ rơi vào trong tay Khuynh Âm, bị Khuynh Âm mạnh mẽ ôm về tổ.

Trời ơi, đây là điều nàng chưa bao giờ nghĩ tới!
Nàng quên mất, bây giờ nàng đang bị Khuynh Âm quấn lấy!

Ừm, nhưng nàng cũng không vội.

Dù sao nàng cũng không có việc gì, đợi đến khi con hạc ngốc này bình tĩnh lại, nàng lại tìm cơ hội trốn đi.

Khuynh Âm đặt vỏ sò chuyên chở vào giữa tổ rơm của mình, nhìn ngôi nhà mới và nàng chim yêu dấu trong nhà mới của mình mà vô cùng vui vẻ,
"Khanh khanh, ta nghĩ kỹ rồi, chúng ta vào sống hẳn trong vỏ sò cũng tốt, không cần phải chờ đến lúc giao phối mới vào ở.”
Hoa Linh Cơ giẫm lên vỏ sò chuyên chở mềm mại, đang nghĩ xem sau này nên mượn cớ gì để đòi lại cái vỏ sò chuyên chở này.

Dù sao cũng là vỏ sò mà nàng khổ cực kiếm linh thạch mua được, cho dù nàng đã tặng cho Sở Huyền Dịch thì nàng cũng không cho phép Sở Huyền Dịch tặng cho người khác!
Hừ!
Hắn không cần thì trả lại cho nàng! Vậy mà lại tặng cho một con hạc làm phòng cưới!?
Không biết có phải dáng vẻ nàng suy nghĩ trông rất cao quý ưu nhã hay không mà Khuynh Âm càng nhìn càng thích.

Không nhịn được mà lại kích động tỏ tình lần nữa.

"Khanh khanh, ta rất thích ngươi, xin ngươi nhất định phải kết làm bạn đời với ta!"
Nói xong, Khuynh Âm cử động hai chiếc chân thon thả của mình, giương đôi cánh rộng lớn đầy lông lên, bắt đầu nhảy múa.

Xoay qua xoay lại, tiến tới tiến lui, nhảy trái nhảy phải.

Không thể không nói, tiên hạc không hổ là tiên hạc, cho dù làm động tác gì cũng rất ưu nhã, linh động, cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là không có nhạc nền, hơi ầm ĩ.

Dường như thấy Hoa Linh Cơ không có phản ứng gì nhiều, Khuynh Âm bay vút lên nhảy múa một phen rồi thay đổi cách nhảy!
Chỉ thấy đôi chân dài của nó giang rộng ra rồi đứng im, hai bên cánh giơ cao, đầu và mỏ dài bắt đầu cùng cử động, đồng thời phát ra âm thanh “ta da da da da”, trông cứ như...!
Chim gõ kiến bằng máy!
Ầy, điều này lại thực sự làm Hoa Linh Cơ thay đổi cái nhìn! Mắt quạ mở to, chăm chú quan sát.

Sao, đây là điệu nhảy robot à?
Tuy Hoa Linh Cơ xem không hiểu, nhưng trong lòng vẫn vô cùng chấn động.

Huhu, nàng chỉ là một con quạ nhỏ đáng thương bị ép yêu thôi, đừng bắt nàng xem nghệ thuật quá cao thâm chứ.

Khuynh Âm nhảy một lúc lâu, nhảy đến mức thở hổn hển, thấy Hoa Linh Cơ vẫn thờ ơ không đáp lại mình thì đành phải thất bại dừng lại.

"Ừm, bây giờ ngươi còn nhỏ, chưa xem hiểu.

Đợi khi nào ngươi được khai hóa, ta lại nhảy lần nữa cho ngươi xem! Lần này coi như là ta đang luyện tâp, vậy đi!"
Hoa Linh Cơ nằm ở trên vỏ sò chuyên chở như đang ấp trứng, nhìn con hạc vô liêm sỉ này cứu vãn danh dự của mình, sau đó vừa cúi đầu, vừa vươn chân dài, thử dò vào vỏ sò, cũng muốn ngủ trong vỏ sò, ngủ cạnh nàng.

Khuynh Âm vừa chen vào, nàng lập tức nhảy ra ngoài vỏ sò, đứng bên ngoài cái tổ rơm ban đầu của Khuynh Âm.

Khuynh Âm sửng sốt, nhưng lại rất vui vẻ: "Khanh khanh muốn ngủ trong tổ của ta sao? Vậy cũng được!"
Nó nhảy ra khỏi vỏ sò chuyên chở.

Nhưng nó vừa nhảy ra ngoài thì Hoa Linh Cơ lại nhảy vào vỏ sò chuyên chở, làm nó há hốc mồm.

Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng con hạc ngốc cũng hiểu rõ, hỏi một cách đáng thương: "Khanh khanh, ngươi không muốn ngủ với ta sao?"
Hoa Linh Cơ nhịn không được dùng chân đá nó một cái: “Quạ quạ!”
Nói nhảm!
Nó không cảm thấy hình thể của nó và nàng quá chênh lệch hay sao?!
Sao cứ một hai phải dính lấy nàng vậy chứ?
Không được bám lấy nàng!
Nhận ra mình bị ghét bỏ, Khuynh Âm cảm thấy vô cùng mất mát.

Nó đưa Hoa Linh Cơ vào ngủ trong vỏ sò chuyên chở, còn mình thì tủi thân nằm ngoài ổ rơm, thu cánh lại, ôm cả vỏ sò chuyên chở và Hoa Linh Cơ vào lòng.

Còn nghẹn ngào nói: "Khanh khanh, bây giờ không ngủ chung cũng được, nhưng sau này phải ngủ chung với ta nha."
“Quạ!” Cút!
"Khanh khanh, ý ngươi nói là "được" sao? Thật tốt quá!"
"Quạ quạ quạ." Ta bảo ngươi cút.

"Ừm, ta cũng đồng ý!"
Hoa Linh Cơ:...!
Khuynh Âm lẩm bẩm nói "ta vô cùng đồng ý" rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, dù sao thì hôm nay nó đã vận động quá nhiều...!
Hoa Linh Cơ cẩn thận nhảy ra khỏi vỏ sò chuyên chở, đi ra ngoài tổ hạc.

Nàng còn tưởng mình sẽ đụng phải kết giới, hoặc chút động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức Khuynh Âm.

Nào ngờ nàng lại có thể thuận lợi ra khỏi tổ hạc, không có kết giới ngăn trở, Khuynh Âm ở sau lưng cũng đang ngủ say!
Vừa rời khỏi tổ hạc, Hoa Linh Cơ được Phong Ma Bình hộ tống, bay nhanh về phòng mình.

Nàng ngạc nhiên nói: "Trời đất, ngay cả kết giới mà hắn cũng không bố trí sao?"
"Chắc là do lực lượng của nó đã cạn kiệt, hơn nữa một phút sơ ý nên quên đề phòng."
Nói xong, Phong Ma Bình nghiêm túc dặn dò: “Nha Nữ, sau này ngươi phải cẩn thận, đừng để tiên hạc bắt được lần nữa.

Chúng nó là chủng tộc được sinh ra từ linh khí, thể chất cực kỳ đặc biệt.

Cho dù là tu sĩ Đại Thừa cũng không thể phá vỡ kết giới của tiên hạc mà không làm kinh động đến nó chứ đừng nói chi là ta.

Vừa rồi ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần hiện hình rồi đánh một trận với tiên hạc đó để cứu ngươi đấy."
"Hả, tiên hạc lợi hại vậy à.

Thế sau này ta phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để tiên hạc phát hiện nguyên hình của ta!"
Nàng về nơi ở, không có gì bất thường.

Hoa Linh Cơ lo lắng cho Sở Huyền Dịch, thương lượng với Phong Ma Bình một lúc rồi quyết định đi xem thiếu chủ thế nào.

Sân của Sở Huyền Dịch ở cách chỗ ở của Hoa Linh Cơ không xa, nhưng nàng không dám hóa thành nguyên hình để bay nữa, sợ lại dẫn tên kỳ quái nào đó đến theo đuổi.

"Cộc cộc cộc."
Hoa Linh Cơ đứng ngoài cửa hỏi khẽ: "Đại sư huynh, huynh có ở đó không?"

Trong phòng không có động tĩnh gì.

Hoa Linh Cơ lại gõ cửa, nhưng thấy vẫn không có ai trả lời thì trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng tột độ.

Tiêu rồi, không biết thiếu chủ có xảy ra vấn đề gì không!?
Hồn phách bị tổn thương, lại còn là do chịu công kích từ hai vị tu sĩ Đại Thừa, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.

Hoa Linh Cơ đứng ngoài cửa, càng nghĩ sắc mặt càng tái mét.

Không phải là thiếu chủ… trọng thương bỏ mình rồi chứ?
A a a, thiếu chủ đã chết, nàng phải làm sao đây?
Nàng lắc mạnh cánh cửa, hơn nữa còn dứt khoát vận dụng linh lực, phá vỡ cửa phòng toan đi vào.

Nhưng mà, trong phòng lại bày kết giới, cản trở bước chân của nàng.

Cũng may là có kết giới này ở đây, tức là người vẫn còn sống.

Hoa Linh Cơ vỗ vỗ kết giới: “Đại sư huynh, huynh có ở đó không? Sao huynh không trả lời ta? Có phải huynh đã xảy ra chuyện gì không? Ta có mấy chỗ trong công pháp không hiểu lắm nên tìm huynh giải thích đây! Đại sư huynh?”
Vẫn không có ai đáp lại.

Hoa Linh Cơ bối rối.

Lúc này, một sức gió kéo nàng lùi về sau.

Sau khi ý thức được là Phong Ma Bình đang ám chỉ là có lời muốn nói với nàng, Hoa Linh Cơ lập tức lui về sau mấy bước.

Phong Ma Bình nói: “Nha Nữ, thiếu chủ bày kết giới Ẩn Ma, chỉ có sinh linh tu luyện yêu ma đạo mới có thể thấy, nhân tu bình thường không thể phát giác được, chỉ cho rằng đây là kết giới bình thường.

Mà ngươi lại không có yêu ma lực, đương nhiên cũng không thể thấy.”
Hoa Linh Cơ kinh ngạc: “Hả, còn có cái kiểu này? Ý là ngươi có thể thấy tình hình bên trong sao?”
“Bình thường thì có thể thấy, nhưng bây giờ trong đó đang đầy ắp ma khí, giống như sương mù dày đặc che phủ tất cả, cho nên ta không thấy gì cả.

Xem ra lần này hồn phách thiếu chủ bị tổn thương rất nghiêm trọng, chỉ có vận dụng sức mạnh thật sự của yêu ma mới có thể chữa trị.

Thiếu chủ sợ ma khí bại lộ nên mới bố trí kết giới Ẩn Ma.”
Hoa Linh Cơ vừa nghe Phong Ma Bình phân tích nói hồn phách Sở Huyền Dịch bị tổn thương rất nghiêm trọng thì bỗng cảm thấy rất đau lòng.

Thiếu chủ!
Ngài không thể bỏ Nha Nha và Phong Phong được!
Hai chúng ta còn hy vọng sau này trở thành cánh tay đắc lực của thiếu chủ, đạt tới đỉnh cao yêu ma mà!
“Ta đến đây làm ầm ĩ như thế, chắc chắn thiếu chủ đã biết ta tới, nhưng hắn lại không để ý đến ta.

Xem ra là bị thương rất nghiêm trọng.

Hu hu, ta muốn xem bây giờ thiếu chủ thế nào rồi…”
Phong Ma Bình lực bất tòng tâm: “Thật ra ta có thể truyền cho ngươi một ít yêu ma lực, nhưng không thể nào thanh trừ ngay lập tức được.

Yêu ma lực giữ lại sẽ mang đến phiền toái cho ngươi đấy.

Ài, nếu có đá ma lực thì tốt rồi, dùng bao nhiêu, hấp thụ bấy nhiêu.

Không lãng phí, không tồn đọng.”
Đá ma lực?
Hoa Linh Cơ nhướng mày, vội lấy khí cụ trữ vậy Ma tôn đưa cho nàng ra tìm kiếm bên trong.

Một tảng đá đen như mực: “Là cái này đúng không?”
“Đúng, chính là nó! Nha Nữ, ngươi có thể dùng đá ma lực!”
“Ha ha, sao không nói sớm.

Ma tôn quả là Ma tôn, chuẩn bị cho ta đầy đủ phết!”
Hoa Linh Cơ hấp thụ một ít ma lực từ đá ma lực, rồi vội chạy đến kết giới ngoài phòng Sở Huyền Dịch, nhìn vào bên trong.

Đúng như Phong Ma Bình nói, trong kết giới tràn ngập ma khí, đen như mực.

Hoa Linh Cơ dán sát vào kết giới, nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng thiếu chủ.

Vào lúc ma lực của nàng sắp hao hết, định từ bỏ thì bỗng nhiên cảm thấy trên tầm nhìn của mình có hơi là lạ.

Vì vậy nàng vô thức giương mắt nhìn ——
Trong phòng, giữa ma khí dày đặc, hai con mắt đen cực kỳ to lớn dừng ở trên cao, nghênh đón ánh mắt đang nhìn lại của Hoa Linh Cơ, vẫn không nhúc nhích.

Nha đầu kia ngó vào trong phòng, nhìn trái, nhìn phải, giống như có thể thấy được.

Ngược lại hắn cũng muốn xem thử nàng có thể nhìn thấy hay không.

Hoa Linh Cơ giương mắt nhìn lên trên, mở to hai mắt, chỉ thấy một khoảng không tối om, chẳng có gì cả.

Nàng lại nheo mắt nhìn, một khoảng không đen kịt mờ mịt, cũng chẳng thấy gì!
Đậu! Không biết khả năng nhìn ban đêm của quạ rất tệ à? Tối thế rồi mà không đốt đèn à!
Bởi vì thị lực quá kém nên Hoa Linh Cơ không thấy gì cả, nàng thở phì phò vỗ kết giới: “Đại sư huynh, huynh phớt lờ, ta dỗi rồi đấy!”
Bên trong kết giới lặng yên không một tiếng động.

Cuối cùng, Hoa Linh Cơ uy hiếp: “Đại sư huynh, nếu huynh còn không để ý đến ta nữa, ta sẽ mách sư tôn đấy!”
Lúc này, giọng Sở Huyền Dịch mới vang lên: “Linh Cơ, ta đang bế quan tu luyện, muội đừng quấy rối.

Nếu muội tu luyện gặp vấn đề thì hỏi các đồng môn khác trước đi, nếu không được nữa thì chờ ta xuất quan rồi hẵng nói.”
Mẹ ơi, cuối cùng cũng nghe thấy thiếu chủ nói chuyện!
Hoa Linh Cơ hưng phấn lại dựa vào kết giới: “Đại sư huynh, huynh còn sống là tốt rồi.

Ta còn tưởng huynh ch… À, tưởng huynh tẩu hỏa nhập ma rồi chứ! Làm ta sợ muốn chết! Vậy khi nào huynh mới có thể xuất quan?”
“Khoảng chừng…” Sở Huyền Dịch ở trong phòng, liếc mắt nhìn nguyên hình của bản thân, bất đắc dĩ trả lời: “Ta cũng không biết.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện