“Suốt ngày chỉ biết nói bậy thôi.”
Sở Huyền Dịch bật cười lắc đầu, ánh mắt nhìn Hoa Linh Cơ như nhóc con ngây thơ, biểu hiện thái độ đánh giá của hắn về ý định “bỏ trốn” của nàng.
Hoa Linh Cơ nhận ra mình dùng từ ngữ không thích hợp, vội xua tay, cảnh giác nhìn xung quanh.
Cân nhắc Phong Ma Bình không có gan đến gần như vậy, nàng mới nói nhỏ: “Huynh thấy như vậy được không? Hai chúng ta trốn khỏi tông môn, như vậy cũng có thể tránh tai mắt của Ma cung, không liên lụy đến Trình Tiên môn.
Chỉ là ta và huynh không đi chung được.
Ta chỉ có thể đuổi theo sau huynh, như vậy ta cũng có thể bẩm báo với Ma tôn là vẫn luôn theo dõi huynh.”
Sở Huyền Dịch cười khẽ: “Muội đúng là lanh lợi.”
“Haha, tất nhiên, huynh không thấy ta tên gì à.”
Sở Huyền Dịch nhìn nàng cười đắc ý thì cũng cười cười, hai hàng lông mày chau lại.
Hắn hỏi: “Nhưng muội có thể cầm cự được như thế này bao nhiêu ngày?”
Hoa Linh Cơ sửng sốt một lát, nụ cười trên mặt cứng lại.
“Linh Cơ, bình thường muội chắc chắn bị yêu ma cha ta phái tới giám sát đúng không?”
Hoa Linh Cơ mím môi, khẽ gật đầu, trầm mặc mấy giây, sau đó bổ sung: "Hiện tại hẳn là không có, bọn họ cũng sợ bị huynh phát hiện."
Sở Huyền Dịch gật đầu: “Một khi trốn thoát, ta có thể thay hình đổi dạng, bái nhập bất cứ môn phái nào để ẩn thân, nhưng mà muội… Với cái miệng quạ đen này thì khó giấu được thân phận.
Muội chỉ có thể lang thang trong Nhân giới, trở thành một tán tu trốn tránh Trình Tiên môn.
Thân phận như vậy, muội có biết sau này sẽ vô cùng khó sống không? Muội muốn vừa phải ứng phó với hiểu lầm của Trình Tiên môn, vừa phải ngày ngày giả vờ đuổi theo hành tung của ta để lừa yêu ma giám sát muội.
Với tính tình của muội thì có chịu nổi không?”
"Ta..." Nghe vậy, Hoa Linh Cơ tái mặt.
Nghĩ đến tình hình hắn nói, nàng không giấu được vẻ hoảng sợ.
“Thiếu chủ, ta phải làm sao đây? Ta biết huynh không muốn về Ma cung, ta muốn giúp huynh, hơn nữa ta cũng không muốn về.
Nhưng mà… ta không dám đối nghịch với Ma tôn, vì gia tộc của ta ở Ma giới, bọn họ… tuy bọn họ đều lấy làm vinh quang vì được dốc sức cho Ma tôn nhưng dù sao cũng là yêu ma tốt… ít nhất… là rất tốt với ta.
Ta không thể vì mình mà liên lụy bọn họ.”
Nàng sợ hãi nhìn Sở Huyền Dịch, chờ đợi Bồ Tát đất sét này cho nàng một biện pháp.
Sở Huyền Dịch đối mặt với nàng một lúc lâu, cuối cùng từng chút thả lỏng chân mày, giơ tay nhẹ nhàng trấn an nàng: “Cho nên, ta sẽ trở về.”
“Hả?”
“Lúc ta về Ma cung sẽ che chở cho muội được tự tại tu hành ở Nhân giới, không bị ai quấy rầy.”
Hai mắt Hoa Linh Cơ vốn đang mơ màng bỗng trợn tròn, giật mình nhìn chăm chăm hắn: “Che chở cho ta?”
“Đúng.
Muội không muốn về Ma cung cũng được.
Muội có thể tự do an ổn ở lại Trình Tiên môn, không có yêu ma giám sát muội nữa, cũng không cần lo gia tộc của muội bị Ma cung ghét bỏ.”
Nói rồi, Sở Huyền Dịch thở dài, đứng trước mặt Hoa Linh Cơ, cúi người, nhẹ nhàng ôm nàng rồi vỗ vỗ lưng nàng.
“Tiểu nha đầu, ta nên cảm ơn muội.
Hóa ra Ma giới cũng không quá tệ, hóa ra ta làm thiếu chủ Ma cung cũng không phải quá tệ.
Tuy ta không đổi được số mệnh của mình, nhưng ta có thể bảo vệ những yêu ma hướng thiện, điều này còn quan trọng hơn một mình ta trốn tránh Ma cung nhiều.”
Hắn hiểu ra thở dài, giọng điệu vui vẻ, nỗi thất vọng vừa rồi bị quét sạch như tìm được hy vọng mới.
Hoa Linh Cơ hơi nhíu mày.
Bồ Tát đất sét qua sông, tự thân khó bảo toàn.
Cho nên, nếu tự thân đã khó bảo toàn thì dùng chính cơ thể của mình xây cầu nhỏ ngang sông, trợ giúp người khác sao?
“Sở Huyền Dịch…” Tim Hoa Linh Cơ đập cực nhanh, âm thanh khàn khàn: “Huynh điên rồi.”
Sở Huyền Dịch buông lỏng tay, cười: “Ta đúng là cực khổ mà không được biết ơn.”
Nàng nhảy dựng lên: “Đừng đừng đừng! Huynh đâu có tu Phật, không cần phải làm kiểu “Ta không vào địa ngục thì ai vào”! Huynh ích kỷ một chút đi, đừng chỉ biết suy nghĩ cho người khác.
Huynh, huynh đúng là không có bộ dạng của yêu ma!”
“Nếu người khác nghĩ cho ta thì ta đương nhiên cũng nên nghĩ cho người khác.
Linh Cơ, muội chịu giúp ta, đề nghị cùng ta trốn tránh, sao ta có thể không suy nghĩ cho muội được?
Thực ra, nguyên nhân chủ yếu nhất khiến ta rời khỏi Ma cung là vì ta phát hiện Ma giới hết thuốc cứu rồi.
Chỗ nào cũng toàn là dối trá, tính toán, giả dối lợi dụng vì lợi ích riêng.
Muốn yêu ma học tập nhân nghĩa đạo đức của tu sĩ Nhân giới đúng là mơ mộng hão huyền!
Mà bây giờ, ta thấy được hy vọng rồi.
Cho nên đương nhiên ta sẽ chọn trở về Ma cung.
Lẽ nào muội không muốn Ma cung có một người nắm quyền, có thể che chở cho những yêu ma như muội sao?”
Trong chốc lát, Hoa Linh Cơ không biết phản bác thế nào.
Đương nhiên là muốn rồi.
Ai lại không muốn được người cầm quyền che chở chứ?
Thấy nàng vẫn chưa hết ngạc nhiên, Sở Huyền Dịch bật cười thành tiếng, vỗ mạnh vào vai nàng: “Muội đừng lo, ta là con trai Ma tôn.
Nhìn bộ dạng của muội cứ như ta về Ma cung là đi xuống địa ngục ấy.”
Hắn trêu ghẹo làm Hoa Linh Cơ ngượng ngùng cười cười, giơ tay sờ sờ tai mình.
“Ha ha, cũng đúng.
Ma tôn mong huynh về như thế, có thể thấy là rất yêu thương và coi trọng huynh.
Huynh trở về là hưởng phúc làm thiếu chủ, ta lo lắng hơi quá rồi.”
Nói xong, trong đầu nàng nhanh chóng bắt đầu mặc sức tưởng tượng, sau khi Sở Huyền Dịch trở về Ma cung, nàng có thể tung hoành ở Ma giới.
Ma cung lớn như thế, nàng muốn bay đi đâu thì bay, muốn kêu đâu thì kêu, muốn nguyền rủa ai thì nguyền rủa!
Hừ hừ!
Đây chính là chỗ tốt của việc làm chân chó cho thiếu chủ đó!
Chẳng mấy chốc, vẻ tiểu nhân đắc chí đã hiện rõ trên mặt.
Hoa Linh Cơ hưng phấn nhảy cẫng lên: “Vậy khi nào huynh trở về Ma cung!?”
Nhìn nàng thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, Sở Huyền Dịch không khỏi bật cười: “Đợi xử lý ổn thỏa chuyện Dịch nhân ma đã.”
“Được! Ta có thể bẩm báo tin huynh đồng ý về Ma cung không? Gần đây đám yêu ma quấy rối, làm tông môn tưởng là Dịch nhân ma cấu kết với yêu ma