Đêm đã khuya, Cao Đống vẫn còn ở phòng làm việc. Trước đó một tiếng đồng hồ, ông đã gọi điện cho thư ký của Vương Chẩn Quốc để tóm tắt sơ qua về tình hình vụ án và nói rằng hiện tại vẫn chưa xác định được danh tính của tất cả các nạn nhân, công tác điều tra chỉ mới bắt đầu một ngày, vẫn đang trong quá trình thu thập manh mối. Từ Bộ Công an đến Văn phòng Tỉnh đều rất coi trọng vụ án này, đã phái rất nhiều cán bộ điều tra cốt cán, thành lập Tổ chuyên án gồm mấy trăm người, bọn họ nhất định sẽ dốc hết sức để điều tra rạch ròi.
Đầu dây bên kia bày tỏ Thị trưởng Vương Chấn Quốc sau khi biết được chuyện này đã vô cùng kinh ngạc và tức giận. Vương Hồng Dân là cháu ruột của Vương Chấn Quốc. Vương Hồng Dân lúc nhỏ đã mồ côi cha, Thị trưởng Vương luôn xem anh ta như con ruột của mình, hơn nữa nghe nói trong buổi liên hoan của Phòng Công thương được tổ chức năm ngoái, Vương Hồng Dân cũng suýt chút bị đầu độc, vụ án đó vẫn chưa phá được, nghi là hung thủ lần trước ra tay thất bại nên lần này lại mạo hiểm một lần nữa, hy vọng các đồng chí công an có thể nhanh chóng điều tra chân tướng rõ ràng để trả lại sự công bằng cho người thân nạn nhân.
Cao Đống hứa hẹn liên tục rồi gác máy, trong đầu điểm lại toàn bộ quá trình của vụ án.
Sau cuộc gọi từ sáng hôm qua, đến nay hung thủ vẫn chưa liên lạc lại cho phía cảnh sát, có lẽ sau này gã sẽ không liên lạc lại nữa.
Manh mối quan trọng nhất để phá án là phải làm rõ rốt cuộc chiếc xe đã xảy ra chuyện gì trong trạm nghỉ và ai đã gây ra việc đó. Trên đường cao tốc có rất nhiều thiết bị giám sát, hơn nữa đều có độ nét cao, chỉ cần bị ghi lại thì hung thủ sẽ không thể trốn thoát được. Nhưng cái anh chàng Trương Nhất Ngang đó cứ bảo chỉ nhìn thấy hình ảnh chiếc xe tiến vào trạm nghỉ mà không thấy chiếc xe đó đi ra.
Trạm nghỉ là khu vực khép kín, vào ra đều bị các thiết bị giám sát theo dõi chặt chẽ, có phải là máy bay trực thăng đâu mà có thể mất tích không dấu vết như vậy được chứ?
Ông không thể nghĩ ra. Ông nhớ lúc nãy khi gọi điện cho thư ký của Vương Chấn Quốc, đầu dây bên kia nhắc đến lần trước có người muốn gϊếŧ Vương Hồng Dân, đương nhiên chính là vụ án người chết là Đội trưởng đội Quản lý thị trường của Phòng Công thương - Uông Hải Toàn mà Lý Vệ Bình đã kể.
Thời gian xảy ra hai vụ án cách nhau chỉ mấy tháng, không lâu cho lắm. Nghe Lý Vệ Bình nói sơ qua vụ án lần đó, xem ra hung thủ vốn định gϊếŧ Vương Hồng Dân nhưng kết quả Vương Hồng Dân lại đưa ly nước cho Uông Hải Toàn, khiến thanh niên kia trở thành người chết thay.
Vụ án lần đó vẫn chưa phá được, liệu có phải do lần đầu hạ độc Vương Hồng Dân không thành nên mấy tháng sau hung thủ lại lên kế hoạch cho vụ án này chăng?
Nhưng việc ban đầu chỉ muốn gϊếŧ một mình Vương Hồng Dân, sau cùng lại gϊếŧ toàn bộ người của Phòng Công thương, như vậy có thái quá chăng.
Cao Đống châm thuốc, lặng lẽ ngồi trên ghế. Đối với vụ án lần này, ông vẫn thấy tương đối lạc quan, quá trình gây án của hung thủ quá quy mô, phía cảnh sát có thể điều tra theo nhiều hướng, bất kỳ hướng nào có tiến triển đều có thể nhanh chóng xác định được hung thủ. Mong là sẽ không dây dưa như vụ án lần trước ở huyện Bạch Tượng
Bốn năm về trước, Cao Đống vẫn còn là Giám đốc Công an Thành phố, phụ trách xử lý một vụ án gϊếŧ người hàng loạt tương đối nghiêm trọng ở huyện Bạch Tượng. Tuy cuối cùng cũng phá án thành công nhưng đối với tất cả các cảnh sát tham gia điều tra mà nói, sự trải nghiệm đó phải gọi là khắc cốt ghi tâm, con đường công danh sự nghiệp của tất cả mọi người suýt nữa đã bị hủy hoại bởi vụ án đó, may thay cuối cùng "vị thần may mắn" cũng đã đến.
Nghĩ đến đây, Cao Đống liền nhớ ngay đến một người bạn học cũ ở huyện Bạch Tượng, cái tên đó tuy đáng ghét thật, nhưng trong lòng Cao Đống vẫn rất khâm phục anh ta. Bây giờ anh ta đang ở Mỹ, chắc sống rất suиɠ sướиɠ. Đáng tiếc hắn ta không phải là cảnh sát, nếu anh ta là trợ thủ của mình thì vụ án có lớn như thế nào đi nữa, Cao Đống đều dám nhận.
Lúc này, Mã Đảng Bồi và Lý Vệ Bình đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hai người lộ rõ sự mệt mỏi.
Cao Đống nhìn hai người họ, gật đầu, lấy thuốc lá ra đưa cho họ rồi hỏi: "Thế nào rồi, xử lý xong chưa?"
Lý Vệ Bình thở ra: "Tạm thời đã ổn định rồi, hôm nay tất cả các thư ký, Trưởng huyện, một vị ủy ban thường vụ, bên Viện kiểm sát cùng lãnh đạo của tòa án và cả toàn bộ lãnh đạo của Sở Công thương Huyện đều có mặt cùng làm công tác tư tưởng cho các gia đình này."
"Kết quả thế nào?"
"Chúng tôi nói đi nói lại với họ nhiều lần rằng hiện tại vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra, tình hình cụ thể không thể tiết lộ được. Bọn họ cứ nhất định yêu cầu chúng tôi xác nhận rốt cuộc đây là tai nạn hay án mạng."
Cao Đống khó chịu nhướng mày hỏi: "Các anh trả lời thế nào?"
Lý Vệ Bình đáp: "Chúng tôi nói vẫn phải tiếp tục điều tra mới có kết luận chính xác. Nhưng bọn họ vẫn không chấp nhận, bảo chúng ta đang trả lời đối phó với bọn họ, kết quả là tranh cãi rất lâu, không có cách nào khác, tôi đành bảo bọn họ rằng đây là vụ án gϊếŧ người, vẫn đang điều tra."
Cao Đống lập tức đứng bật dậy, tức giận quát: "Sao anh có thể nói với họ là đây là vụ gϊếŧ người chứ! Nếu tin này lan ra cộng đồng, rồi lại truyền đến các phương tiện thông tin thì làm thế nào hả?"
Lý Vệ Bình sợ đến nỗi thối lui mấy bước, không dám nói một lời.
Mã Đảng Bồi thấy vậy, liền nói đỡ cho Lý Vệ Bình: "Đồng chí Cao, việc này cũng không thể trách Vệ Bình được, tình hình lúc nãy nếu chúng tôi không nói rõ ra thì bọn họ nhất định sẽ ở lì lại đây, hơn nữa họ còn yêu cầu được nhìn xác của các nạn nhân. Nếu họ nhìn thấy, chỉ cần có kinh nghiệm một chút là biết