Sáng sớm hôm sau, Cao Đống lập tức triệu tập cuộc họp các thành viên chủ chốt của Tổ chuyên án.
Bắt đầu buổi thảo luận, Cao Đống đã thẳng thắn bày tỏ khó khăn gặp phải trước mắt: "Vụ án đã điều tra mấy hôm rồi, mọi người có cảm thấy kỳ lạ không, có vẻ như không thể tìm thấy một manh mối nào về hung thủ cả?"
Các thành viên của Tổ chuyên án đều gật đầu thừa nhận. Hai ngày nay, tất cả mọi người ai cũng vất vả, tăng ca cả ngày lẫn đêm, đã làm rất nhiều việc. Trông qua thì thấy đã thu thập được rất nhiều thông tin, nhưng nhìn lại thì không có thông tin gì chỉ ra danh tánh của hung thủ cả, chưa nói đến manh mối trực tiếp mà thậm chí manh mối gián tiếp cũng chẳng có gì.
Cao Đống trầm ngâm: "Quanh chỗ xảy ra vụ án, ngoài chiếc xe bị đốt cháy cùng các nạn nhân trên xe và thi thể của Châu Mộng Vũ phát hiện vào ngày 12 ra, hoàn toàn không có phát hiện nào khác."
Lý Vệ Bình tiếp lời: "Khu vực xảy ra vụ án quá rộng lớn, vì lý do bảo mật vụ án nên chỉ có thể bố trí hơn 40 thành viên của Tổ tìm kiếm, phần việc này vẫn đang được tiếp tục."
Cao Đống đáp lời: "Nhưng cho đến nay, ngoài dấu chân mà hung thủ để lại, hoàn toàn không có manh mối nào có thể xác định danh tính hung thủ nữa à?"
Lý Vệ Bình gật đầu thừa nhận.
Cao Đống tiếp tục nói: "Chiếc xe bị mất tín hiệu trong trạm nghỉ thuộc thành phố Thiệu Hưng, đã kiểm tra thiết bị giám sát trong khu vực đó, nhưng chỉ thấy chiếc xe đi vào mà chưa phát hiện nó đi ra như thế nào cả. Đây là vấn đề lớn. Hệ thống thu phí trên đường cao tốc cũng đã kiểm tra rồi, giấy thông hành mà chiếc Buick của Phòng Công thương nhận được đến nay vẫn chưa rời khỏi đường cao tốc, đây cũng là vấn đề lớn. Tại sao kết quả kiểm tra lại như thế được?"
Cao Đống trừng mắt, lướt nhìn mọi người một vòng, không ai trả lời cả.
Ông lên giọng: "Đó là do hướng điều tra của chúng ta bị sai, chúng ta đánh giá hung thủ quá thấp. Chiếc xe đột nhiên biến mất, thậm chí giấy thông hành cho thấy chưa rời khỏi đường cao tốc, tất cả đều do một tay hung thủ bố trí, ý thức chặn điều tra, không, không thể gọi là ý thức được mà phải nói là năng lực chặn điều tra mạnh chưa từng có, hắn đã sớm đoán đúng hướng điều tra của phía cảnh sát chúng ta. Mọi người đã gặp một hung thủ như vậy bao giờ chưa?" Các ngón tay của ông đan vào nhau, mắt quét nhìn một lượt, lạnh lùng nói: "Chưa, chưa một ai từng gặp phải một đối thủ như vậy cả, tôi chưa gặp, e rằng cả nước này cũng chưa gặp, năng lực chặn điều tra xưa nay chưa từng có."
Vẻ mặt của mọi người đều tỏ ra tức giận và không phục.
Cao Đống tiếp lời: "Đối với tình hình thực tế hiện tại, tôi đã suy nghĩ suốt một đêm rồi, cần phải thay đổi phương thức điều tra khác. Ban đầu chúng ta nghĩ rằng chiếc xe đã xảy ra chuyện ngay trong trạm nghỉ là điều tất nhiên, các máy quay theo dõi trên đường cao tốc rất nhiều nên việc kiểm tra các thiết bị giám sát là phương pháp có hiệu quả và nhanh nhất, ai ngờ những gì mà chúng ta nghĩ đến lại chính là điều mà hung thủ mong đợi. Mấy năm nay, cùng với việc thành phố ngày càng có nhiều thiết bị giám sát thì mọi người đã sớm hình thành thói quen tra án là kiểm tra thiết bị giám sát, nào là gϊếŧ người, cướp của, cho đến trộm cắp trên đường, tất cả đều kiểm tra thiết bị giám sát, vả lại trong thực tế kết quả thu được từ việc kiểm tra thiết bị giám sát cũng rất hữu ích. Vụ án này thì khác, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, chúng ta đều rơi vào cái bẫy thiết bị giám sát này, cũng có thể nói, tư duy của chúng ta bị hạn chế ở thiết bị giám sát. Do đó chúng ta cần tìm ra phương hướng từ đầu."
Một nhân viên điều tra của Công an Thành phố không hiểu: "Đồng chí Cao, không kiểm tra thiết bị giám sát, mà lại không có nhân chứng, vậy chúng ta phải điều tra như thế nào đây?"
Cao Đống lướt nhìn người đó, anh ta cũng mới chỉ hơn 30 tuổi một chút, rõ ràng mới làm cảnh sát mấy năm gần đây nên thiếu năng lực điều tra theo kiểu truyền thống, ông ho một tiếng rồi nói: "Đương nhiên là vẫn tiếp tục kiểm tra thiết bị giám sát rồi, còn kiểm tra thế nào, tôi sẽ bố trí lại từ đầu. Tuy nhiên có một khía cạnh khác nữa, giả sử chúng ta bỏ qua toàn bộ các thiết bị giám sát, giả sử vụ án này xảy ra vào những năm 90 thì chúng ta làm thế nào để phá án?"
Hầu hết các cảnh sát hình sự có mặt đều được tuyển chọn từ lực lượng cảnh sát mở rộng trong 10 năm gần đây. Lực lượng công an toàn quốc vào những năm 90 nhìn chung còn yếu, biên chế của cảnh sát hình sự càng ít hơn nữa, trong phòng họp này, nhân viên cảnh sát hình sự thời những năm 90 chưa đến một nửa.
Một người cảnh sát già suy nghĩ theo hướng của Cao Đống, nêu ý kiến: "Vậy phải bắt đầu từ công việc điều tra động cơ, mối quan hệ xã hội và những người liên quan rồi."
Lý Vệ Bình cũng tiếp lời: "Động cơ vụ án rất rõ ràng, đó là trả thù người của Phòng Công thương, bởi vụ án này đã gϊếŧ quá nhiều người, đối với bất kỳ ai cũng đều chẳng có lợi ích chính đáng gì cả."
Người cảnh sát già đó cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, tôi tán thành cách nhìn của đồng chí Lý, ở góc độ quan hệ xã hội, phải khoanh vùng điều tra kỹ lưỡng những người có thù oán với Phòng Công thương và chắc chắn đó không phải là mối thù thông thường."
Lý Vệ Bình nói: "Vào tháng 9 năm ngoái Phòng Công thương cũng liên quan đến một vụ án mạng, nhưng tôi không thể xác định được nó có liên quan đến vụ án lần này hay không. Tôi nghĩ giả sử nếu có liên quan thì điều tra một lúc hai vụ án, tập trung điều tra vào những người có mặt lúc đó chắc chắn sẽ có hiệu quả cao hơn."
Anh ta thuật lại vụ án đầu độc đó một lần nữa.
Các cảnh sát trong cuộc họp nghe xong, có người nói nên điều tra song song hai vụ án, cũng có người nói cách thức và mục tiêu phạm tội của hai vụ là hoàn toàn khác nhau, lần trước là nhắm vào cá nhân, động cơ cũng không giống như đang báo thù toàn bộ Phòng Công thương, do đó có lẽ không liên quan với nhau.
Cao Đống kiên nhẫn lắng nghe ý kiến của từng người, suy nghĩ rất lâu rồi nói với Lý Vệ Bình: "Lát nữa anh lấy hồ sơ vụ án hồi đó cho tôi, ngoài ra hãy photo đưa cho mọi người trong buổi họp. Tuy nhiên việc có gộp hai vụ án lại hay không tạm thời chưa phải vấn đề trọng tâm của chúng ta, mọi người cũng không nên dồn sự chú ý của mình quá nhiều vào vụ án trong quá khứ vì dù sao cũng là vụ án từ tháng 9 năm ngoái, lúc đó chưa điều tra ra được, bây giờ muốn điều tra càng không dễ. Thôi được rồi, tạm thời chúng ta gạt sự suy đoán chưa có cơ sở chắc chắn sang một bên, tập trung vào tìm kiếm chứng cứ, tôi sẽ sắp xếp lại công việc từ đầu."
Ông nói với Lý Vệ Bình trước: "Vệ Bình, người của anh thông thuộc tình hình trong huyện nhưng chính vì thông thuộc, công việc điều tra cụ thể, ví dụ việc điều tra tình hình liên quan đến các nhân viên ở Phòng Công thương, do người của anh vốn có quen biết với bọn họ từ trước nên dễ sinh ra phán đoán chủ quan, không đủ khách quan. Vì vậy tôi định sẽ đưa một nhóm người của anh phân bổ cho Trương Nhất Ngang."
Lý Vệ Bình mím môi, vẻ mặt không đồng tình cho lắm, dù thế nào thì chẳng ai muốn người