"Chúng tôi là đội Điều tra hình sự Tỉnh, hôm nay đến đây để điều tra một số việc." Trương Nhất Ngang đưa giấy chứng nhận đến trước mặt người đàn ông đeo kính khoảng hơn 40 tuổi.
Hai tay đón lấy giấy chứng nhận, người đàn ông đeo kính nhìn lướt một cái rồi trả lại cho Trương Nhất Ngang và nói: "Đội trưởng Trương cần chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ cố gắng hợp tác. Lãnh đạo thành phố và huyện cũng đã dặn dò chúng tôi phải hỗ trợ cho công việc của phía cảnh sát."
"Tốt rồi, xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào đây?"
"Tôi là Phí Quốc An, Phó Thường vụ của Sở Công thương Huyện, do xảy ra chuyện nên cấp trên phái tôi và một số nhân viên khác tạm thời xuống quản lý công việc thường ngày của Phòng Công thương." Người đàn ông đeo kính cũng đưa giấy chứng nhận của mình cho Trương Nhất Ngang xem.
"Được, lát nữa tôi nhờ người ghi lời khai lại, khi đó còn phải phiền đồng chí. Đúng rồi, đồ đạc của những người đó vẫn chưa ai động vào chứ?"
"Mấy ngày trước, người của đồng chí Lý trong đội Điều tra hình sự Huyện đã đến kiểm tra sơ qua, có dặn dò là không được động đến phòng làm việc và những đồ đạc có liên quan đến bảy người đó để đợi đội Điều tra hình sự Tỉnh đến kiểm tra lần nữa. Chúng tôi thực hiện triệt để yêu cầu nên đã khóa hết các phòng làm việc lại và niêm phong toàn bộ những vật dụng có liên quan."
"Ừm, người thân của họ có đến lấy di vật về không?"
"Có vài người đến nhưng chúng tôi đã từ chối hết và bảo phải đợi ý kiến của cảnh sát đã."
Trương Nhất Ngang yên tâm, gật đầu nói cảm ơn. Anh ta hiểu rất rõ rằng vụ án lớn như vậy, ngoài công an ra, những người đứng ngồi không yên nhất chính là người trong ngành Công thương, bởi dù gì yêu cầu ban đầu của hung thủ cũng ám chỉ trực tiếp đến việc thu phí tùy tiện của Phòng Công thương, mà một khi đã là thu phí tùy tiện thì các khoản thu đó chắc chắn sẽ không được đưa vào sổ sách tài chính. Là đơn vị chủ quản trực tiếp, Sở Công thương Huyện đương nhiên phải nắm rõ mọi hành vi thu phí tùy tiện của đơn vị bên dưới mình. Trước mắt do ưu tiên đặt vụ án mạng lên hàng đầu nên chưa điều tra về mặt kinh tế, khi vụ án kết thúc không chừng cấp trên lại phái đội Thanh tra kinh tế đến kiểm tra, lúc đó người của Sở Công thương khó mà thoát khỏi. Đứng trước việc lớn thế này thì các quan chức địa phương nào dám không phối hợp, đương nhiên phải cố gắng hết sức thực hiện theo yêu cầu của cấp trên.
Trương Nhất Ngang cho một đội đi kiểm tra các vật dụng của bảy người đó trước để xem liệu có thể phát hiện được thêm manh mối gì không. Sau đó quay qua nói với Phí Quốc An: "Đồng chí Phí, giờ chúng tôi cần gặp một số người để tìm hiểu tình hình của các nạn nhân lúc còn sống, trong Phòng còn những ai quen biết và tương đối hiểu về bọn họ nữa không?"
"Chẳng phải đã hỏi mấy lần rồi sao? À, đội Điều tra Tỉnh các anh vẫn chưa hỏi. Những người còn lại ở Phòng Công thương đều là nhân viên hợp đồng, có mấy người đã làm việc ở đây trên 5 năm rồi, mấy hôm trước người của đồng chí Lý đến hỏi một nhóm rồi, giờ anh muốn hỏi lại nhóm này hay hỏi những người khác?"
Trương Nhất Ngang ngẫm nghĩ rồi nói: "Hãy gọi tất cả những người nắm rõ tình hình hằng ngày đến đây, chúng tôi sẽ chia làm các tổ để lấy lời khai nên không mất nhiều thời gian đâu."
"Được, tôi sẽ đi triệu tập nhân viên ngay."
Phí Quốc An nhanh chóng dẫn gần chục nhân viên hợp đồng đến, Trương Nhất Ngang phân người đến các phòng làm việc đang tạm thời bỏ trống để lấy lời khai. Còn anh ta và thư ký thì mời một nhân viên nữ làm việc ở Phòng được 8 năm đến chỗ mình, rót nước mời người kia uống rồi nói vài câu xã giao nêu lý do của cuộc điều tra lần này.
Tuy phía công an đều thống nhất thông báo bảy người của Phòng Công thương bị tai nạn giao thông nhưng cảnh sát đã đến Phòng điều tra mấy lần rồi, do đó những nhân viên hợp đồng khác đều hiểu rõ cái gọi là "tai nạn giao thông" đó không được bình thường, rỉ tai nhau rất nhiều phiên bản của câu chuyện. Tuy nhiên trước những câu hỏi từ phía cảnh sát, họ đều vờ như không biết gì về tính nghiêm trọng của sự việc.
"Nghe nói chị là người làm việc lâu năm nhất ở Phòng?"
Người phụ nữ mập mạp tầm 40 tuổi trả lời: "Cũng không tính là lâu lắm, nhưng trong số những nhân viên hợp đồng thì tôi là người vào làm sớm nhất."
"Chị có biết rõ về Trưởng phòng Vương và Phó phòng Diêu không?"
"Ừm... nói thế nào nhỉ, ngày nào cũng gặp nên chắc là hiểu rõ."
Trương Nhất Ngang gật đầu hỏi tiếp: "Chị có biết tài xế Lâm Tiểu Phong không?"
"Cậu Lâm à, tất nhiên là biết chứ, cậu ta rất hay xấu hổ, chúng tôi thường gọi cậu ấy là Tiểu Lâm Tử như trong Tiếu ngạo giang hồ..."
Trương Nhất Ngang ngắt lời: "Ồ, hình như Tiểu Lâm Tử trong Tiếu ngạo giang hồ là vai phản diện phải không, xin lỗi, tôi ít xem tivi lắm. Mọi người gọi anh ta như thế, anh ta không giận sao?" Trong suy nghĩ của Trương Nhất Ngang, Lâm Tiểu Phong là một kẻ sống nội tâm nhút nhát, dễ cáu giận nhưng cho dù có tức giận thì cũng chôn trong lòng, không cho người khác biết.
"Không đâu, cậu ta chẳng bao giờ giận cả, tính khí rất tốt. Lúc đầu chúng tôi gọi như vậy cậu ta cũng chỉ cười cười, sau thì quen rồi. Từ khi bước chân vào làm việc cho tới giờ, tôi chưa thấy cậu ấy nổi nóng bao giờ cả." Người phụ nữ to béo đó trả lời rất thoải mái.
Cũng đúng, những kẻ độc ác nhất lại luôn khiến cho người xung quanh cảm thấy hắn là người rất tốt. Anh từng xem rất nhiều vụ gϊếŧ người man rợ của những kẻ biếи ŧɦái ở nước ngoài, đều vậy cả... Một ông chủ tử tế luôn là một người đàn ông nham hiểm, một chàng trai nhút nhát thì thường là một tên lưu manh.
"Quan hệ giữa Lâm Tiểu Phong và những người khác như thế nào?"
"Rất tốt, cậu ta đối xử với mọi người rất tốt. Mọi người có việc vặt vãnh gì cũng đều sai cậu ta, nhưng cậu ta không bao giờ than trách ai cả. Trước đây, mọi người trong Phòng thường nói đùa với nhau rằng nếu có giải thưởng bình chọn nhân viên làm việc chăm chỉ nhất thì chắc chắn sẽ thuộc về Tiểu Lâm Tử. Phó phòng Diêu bảo cậu ta là một chiếc gối lớn, đấm một cái nó sẽ phồng trở lại."
Trương Nhất Ngang tự nhủ, xã hội này luôn thích chèn ép kẻ yếu, nhất là trong cơ quan, người càng thật thà thì càng bị sai làm đủ chuyện, nhưng lợi ích của họ thì toàn bị kẻ khác nẫng mất. Xem đi, các người cho là anh ta tốt tính, dễ bắt nạt, giờ thì sao, cuối cùng lại bất ngờ làm các người sợ hết hồn.
"Đúng rồi, quan hệ giữa anh ta với Trưởng phòng Vương và những người khác thế nào? Ai là người có mối quan hệ tốt nhất và xấu nhất với anh ta?"
Nữ nhân viên béo tốt kia nghĩ thầm, tại sao cứ hỏi về Lâm Tiểu Phong vậy nhỉ, mấy ngày trước công an huyện cũng có đến đây nhưng không hỏi về cậu ta nhiều như thế này. Tuy nhiên lãnh đạo đã dặn dò bà ta là hôm nay người của Văn phòng Tỉnh sẽ đến, do đó phải cố gắng phối hợp điều tra. Bà ta cũng không dám ý kiến gì nên đành trả lời: "Trưởng