Ăn tối xong, Cao Đông ngồi trong văn phòng làm việc sốt ruột chờ kết quả giải phẫu của Tổ pháp y.
Có tiếng gõ cửa, pháp y Trần mở cửa bước vào. Cao Đông vội đứng dậy hỏi: "Có kết quả chưa? Bị chết đuối hay do bị gϊếŧ?"
"Chết đuối, khoang mũi và phần phổi có rất nhiều bùn đất, phế nang phổi có các đặc điểm hoàn toàn phù hợp với dấu hiệu bị đuối nước. Một số phần trên cơ thể bị thương ngoài da, có lẽ do vùng vẫy theo bản năng khi rớt xuống hồ nên bị xây xát, không có vết thương nào đặc trưng, kể cả phần đầu cũng không phát hiện thấy bất kỳ tổn thương bên trong não cả."
Cao Đông quay người lại, chau mày nói một cách từ tốn: "Nói như vậy, có thể khẳng định là do chết đuối ư?"
"Đúng vậy, nhảy hồ tự sát."
"Tự sát ư? Làm sao biết là tự sát chứ?"
Pháp y Trần trả lời: "Tình huống này ngoài tự sát ra thì đâu còn khả năng nào khác được."
Cao Đông hỏi vặn lại: "Giả sử bị đánh bất tỉnh rồi vất xuống hồ dẫn đến chết đuối thì sao?"
"Nếu bị đánh bất tỉnh thì phần não ít nhiều gì cũng bị tổn thương."
Cao Đông ngẫm nghĩ rồi bảo: "Nếu hung thủ dùng thủ đoạn khác thì sao, ví dụ như một người bơi giỏi đã kéo nạn nhân xuống hồ rồi dìm chết chẳng hạn?"
Pháp y Trần trề môi: "Nếu là như vậy thì Tổ pháp y chúng tôi không cách gì xác định được, tôi chỉ có thể phán đoán hắn ta bị chết đuối và trên cơ thể không có vết thương nào. Ngoài ra, vẫn có bằng chứng khác chứng minh rằng Lâm Tiểu Phong chính là hung thủ, hắn sợ tội tự sát."
"Gì cơ?" Cao Đông tỏ ra rất nghiêm túc.
"Chúng tôi trục vớt được một đôi giày da từ dưới hồ trùng khớp với dấu vết mà tên tội phạm đã để lại ở hiện trường trên tỉnh lộ cũ. Ngoài ra, trong hai chiếc điện thoại phát hiện ở bờ hồ có một chiếc là của Vương Hồng Dân, chiếc kia chính là của hắn, bên trong còn có đoạn ghi âm cuộc điện thoại uy hiếp lần trước và cả phần mềm biến âm được tải xuống điện thoại nữa, thời gian tải là ngày 9 tháng 1, cũng chính là cái hôm mà bọn họ đi du lịch. Điều này chứng tỏ hôm đó khi hắn dùng điện thoại của Vương Hồng Dân để gọi điện thông báo cho cảnh sát đã mở điện thoại của mình và cho phát đoạn ghi âm bắt cóc để uy hiếp. Trong điện thoại của hắn không có sim nhưng sau khi xác nhận thì đó chính là điện thoại của Lâm Tiểu Phong, bên trong còn có một tập tin, là tấm hình chụp toàn gia đình với một dòng chữ phía trên: "Tôi có lỗi với người thân, nhưng có lẽ như vậy là tốt nhất." Ý nghĩa quá rõ ràng rồi. Thời gian viết câu này là vào lúc 2 giờ sáng ngày 12 tháng 1, cũng chính vì chiếc điện thoại này không có sim nên khi hắn mở máy viết câu này thì Tổ theo dõi thiết bị di động cũng không thể xác định được vị trí. Có lẽ sau khi viết câu đó vào lúc 2 giờ sáng ngày 12 tháng 1 xong thì hắn nhảy xuống hồ tự tử luôn."
Cao Đông tập trung suy nghĩ hồi lâu, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Trên điện thoại và bức hình có dấu vân tay không?"
"Có, dấu vân tay trên điện thoại và tấm hình đều là của hắn, chiếc điện thoại của Vương Hồng Dân ngoài dấu vân tay của Lâm Tiểu Phong, còn có thêm dấu vân tay của một người khác nữa. Chúng tôi đã so sánh với những vật dụng mà lúc còn sống Vương Hồng Dân đã từng sử dụng thì xác định dấu vân tay còn lại kia là của Vương Hồng Dân."
Cao Đông nuốt nước bọt, rõ ràng kết quả phát hiện của ngày hôm nay càng xác minh rõ hơn Lâm Tiểu Phong chính là hung thủ, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện dấu vết của một người nào khác. Xem ra, vụ án này là do một mình Lâm Tiểu Phong gây ra và không có đồng phạm nào cả.
Sự hoài nghi và lo lắng trong lòng Cao Đông