Mười ngày đi công tác, chuyện công ti dồn lại rất nhiều, có đống chuyện cần anh xử lí, vừa đúng lúc mượn cớ tức giân cô, anh lái xe tới công ty. Nếu hai người không giận dỗi, kéo dài chuyện tình cảm ngọt ngào lúc trên xe, thật sự vào ngày hôm nay anh sẽ không đến công ti làm thêm giờ.
Nhưng anh lại không ngờ tới, cô lại không hề coi trọng cuộc hôn nhân này bao gồmchú rể là anh, sinh nhật anh cô cũng không nhớ.
Anh không tin lúc cầm giấy kết hôn cô không nhìn qua, bởi vì anh cũng đã cẩn thận xem, còn nhớ cô sinh ra vào mùa đông.
Thế mà khi anh mệt mỏi bay về, thì cô lại không biết ngày sinh nhật anh.
Lần đầu tiên anh có cảm giác thất bại.
Nếu là Tô Lai, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy, anh còn nhớ rõ lúc bọn họ ở chung cô biết sắp đến sinh nhật anh đã tỉ mỉ chuận bị, quà tặng, bữa tiệc, hẹn hò lãng mạn, bữa tối dưới nến, sau đó…. Anh cầm tay lái nắm chặt, cảm thấy như rơi vào đáy vực, lần đầu tiên Tô Lai cùng anh, chính là vào ngày sinh nhật đó.
Tinh thần bị ảnh hưởng, thiếu chút nữa va vào dải phân cách, tiếng còi xe vang lên khiến anh thức tỉnh, đảo tay lái, không bao lâu sau tổng công ty ở phía trước mặt.
Anh cũng hai năm rồi chưa tổ chức sinh nhật, từ khi cô rời đi, sinh nhật chính là vết thương bị phong bế, không dễ dàng bị vạch trần, mỗi lần ông nội nói đến bữa tiệc, cũng bị anh nói qua loa, anh biết, mình không thể quên được.
Lúc dừng xe, anh chuẩn bị đi vào công ty, lúc này là bốn giờ chiều, ánh mặt trời không còn gay gắt, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy nóng bức khó chịu.
Điện thoại di động vang lên, anh không để ý lấy ra, lập tức sững sờ, Tô Lai.
“A lô.” Anh lấy lại tinh thần, cố gắng bình tĩnh, ức chế nhịp tim đang đập mạnh.
“A Hạo sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói của cô hết sực dịu dàng, khiến anh nhất thời quên đi tất cả.
“Cám ơn em, Tô Lai.” Anh ăn ở hai lòng, anh thật sự không muốn đổi thành mối quan hệ khách sáo như thế với cô.
“Anh phải khách sáo với em thế sao A Hạo?” Tiếng nói của cô mang theo bi thương, khiến anh cảm thấy đau lòng.
“Tô Lai em khỏe không?” Anh không nhịn được hỏi, ngày đó nhẫn quyết đẩy cô ra, sau đó suy nghĩ lại cảm thấy mình quá ác.
“Tốt thì sao, không tốt thì sao, cũng chỉ là một cái xác sống không hồn.” Cô cười thật thấp, khẽ run run, khiến anh hận không thể bay tới ôm cô.
“Dennis Lâm đối xử với em không tốt sao?” Anh khẽ cắn răng, giọng nói có chút tức giận, người phụ nữ anh yêu đến khắc cốt ghi tâm, lại bị uất ức bên cạnh người đàn ông khác!
“A Hạo, anh biết em chỉ nghĩ đến anh….” Giọng nói của Tô Lai kèm theo âm thanh nức nở.
Anh lồng ngực căng thẳng, rốt cuộc Tô Lai muốn gì? Ban đầu là tự rời bỏ anh, tuyên bố cô cùng Dennis Lâm tâm đầu ý hợp, bây giờ lại nói chỉ nghĩ đến anh, ý cô là sao!
“Tô Lai, nếu hai người cãi nhau, cần phải kiên nhẫn, hai vợ chồng khó tránh khỏi xô xát…”
“Em thấy hình đám cưới hai người rồi.” Tô Lai ngắt lời
anh, giọng nói chút thê lương: “A Hạo, anh quả thật tùy tiện tìm một người phụ nữ khác kết hôn.”
Cô cố làm ra vẻ cao ngạo nhưng trong lòng hận thấu xương, anh kết hôn, đường lui của cô hoàn toàn bị chặt đứt!
“Ai nói em là tùy tiện?” Thân Tống Hạo có chút tức giận, lạnh lùng bác bỏ, Tô Lai nhất thời sửng sốt, đầu nghe bên kia trầm mặc, chỉ lát sau, có tiếng thút thít như ẩn như hiện, rồi vang thành tiếng nức nở nghẹn ngào.... Lòng anh vội mềm lại, Tô Lai không giống Hứa Hoan Nhan, cô không dễ dàng khóc, bây giờ mất khống chế, tất nhiên là vô cùng đau lòng.
“Anh xin lỗi, Tô Lai.” Dịu dàng an ủi.
“A Hạo anh đã kết hôn, lòng em giống như tro tàn, có người thay em chăm sóc anh, em không có nhớ thương, tốt hay xấu, chỉ sống tạm, em chỉ mong cuộc sống của anh trôi qua hạnh phúc, cô ấy có thể thay em yêu anh.”
Tô Lai nói xong, cố nén nước mắt, nghẹn ngào mở miệng: “A Hạo, hẹn gặp lại.”
Thang máy đinh một tiếng, vừa tới tầng chót, điện thoại im lặng, không còn âm thanh, Thân Tống Hạo chỉ cảm thấy trong tim đau nhức, Tô Lai khóc khiến anh đau lòng, chẳng lễ cuộc sống của cô không tốt, chẳng lẽ Dennis Lâm lại phụ bạc một cô gái tốt như thế?
Người anh yêu tận xương, cầu xin mà không được, thế nào lại chịu để cô bị uất ức?
Bước chân hoảng hốt đi tới phòng làm việc, đứng bên cửa sổ hút thuốc thật lâu, mới ổn định được tâm trạng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thê lương, vừa nhắm mắt, lại hình dung ra Tô Lai hai mắt đẫm lệ, cô vẫn như cũ yêu thương anh, khiến trong lòng anh vui sướng, lại nghĩ, giờ phút này cô ở bên người đàn ông khác khiến anh thật sự đau lòng… Đột nhiên hận mình sao lại giận dỗi kết hôn, nếu không, dứt khoát bay tới California, liều mạng đưa Tô Lai đi, chẳng phải chính là điều anh luôn suy nghĩ trong lòng.
Cho tới khi Trần Nhị dẫn mấy người trưởng bộ phận của các nhóm đi vào, Thân Tống Hạo mới đè nén tâm sự, giải quyết công việc.
Đợi đến khi xử lí xong một xấp văn kiện thật dầy, lại triển khai một cuộc họp ngắn, cũng là tám giờ tối.
Trần Nhị bê cà phê vào, mở miệng cười: “Thế nào vừa kết hôn đã liều mạng đi làm, không quan tâm tới chị dâu bị uất ức?”
Anh chỉ cười nhạt, cầm cà phê lên uống một hớp, không trả lời.
Vừa đặt cốc cà phê xuống, điện thoại vang lên, Thân Tống Hạo lập tức lấy ra, rồi lại thất vọng, Hứa Hoan Nhan.
“Chuyện gì?” Giọng nói lười biếng vang lên.
“Anh đang ở đâu? Bữa tối đã chuẩn bị xong, chờ anh…”