Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Đau Lòng Vì Cô


trước sau

Làm ra vẻ lạnh nhạt, cô nhẹ nhàng nói: “Sáng mai cho tôi câu trả lời chắc chắn, Thân Tống Hạo, xin anh đừng làm trễ nãi tương lai hạnh phúc của tôi.”

“Hạnh phúc? Không phải cô bây giờ vội vã trông chờ tôi bị chọc giận, đuổi cô ra khỏi cửa, sau đó lập tức nhào vào trong ngực người đàn ông kia? A….” Anh thật thấp giọng cười lạnh, vẻ mặt giận dữ khiến cho khuôn mặt anh tuấn như vậy vặn vẹo dữ tợn.

Máu tươi thấm ra ngoài, chảy dọc theo cổ tay anh rồi nhỏ giọt xuống trên mặt đất, máu đỏ sậm màu thấm ra tay vịn cầu thang làm từ gỗ có những hoa văn tuyệt mỹ, từng giọt từng giọt, liên miên không ngừng.

“Từ đầu chí cuối, tôi chưa từng phản bội tim mình, đến bây giờ, tôi có thể quang minh chính đại nói cho anh biết, Thân Tống Hạo, tôi thích anh, nhưng mà tôi vẫn muốn rời khỏi anh, anh nghe rõ ràng không?”

Cô nhẹ nhàng mở miệng, tất cả đau khổ cùng thương tâm tích tụ bao lâu nay đồng loạt phát tán ra, nước mắt tựa như chuỗi ngọc bị đứt nghẹn ngào rơi đầy trên mặt, khóe môi co giật mấy cái, vài giọt máu nhỏ thấm ra, cổ họng xông lên mùi tanh ngọt , không bao giờ…nữa bị khống chế, cuộn trào mãnh liệt…Hứa Hoan Nhan vừa rồi bị anh dùng lực đẩy ngã đụng vào mặt bàn gỗ quá cứng, thế nên khống chế không được phun ra khỏi miệng một ngụm máu to, Hứa Hoan Nhan cúi người xuống, cảm thấy thật đau khổ khi ở lại nơi này một khắc cũng không chịu nổi, muốn lấy tay che miệng lại, không để cho anh nhìn thấy cô ẫn nhẫn yếu ớt, nhưng máu theo kẽ tay chảy xuống đất hòa cùng một chỗ với máu của anh …Cô nhìn xuống, cũng không nhịn được nữa, hai chân mềm nhũn, từ từ trợt ngã xuống phía dưới… “Hứa Hoan Nhan…”

Cô dần dần mất đi ý thức, tối tăm trống rỗng, là ai ở bên tai cô nhẹ nhàng kêu: “Nhan Nhan, Nhan Nhan…cô tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ…”

Anh biết sợ sao? Sợ mình rời bỏ đi? Sợ mình đột nhiên chết? Sợ mình cứ như vậy ở trước mặt anh vĩnh viễn biến mất?

Nếu như là sợ, nếu như là quan tâm, vậy tại sao không đối xử với cô tốt hơn một chút?

Chẳng lẽ mỗi một lần, khi cô từ bên cạnh anh rời bỏ đi, khi mà mình đầy thương tích, anh mới có thể không keo kiệt ôm chặt cô, mới làm cho cô nhớ mãi không quên vẻ dịu dàng và quan tâm của anh?

Cô mệt mõi rồi, xin hãy cho cô từ bên cạnh anh rời bỏ đi đi, có thể sau khi chia tay không phải đối mặt những đau khổ kia, sẽ tốt hơn ở bên cạnh anh chịu đựng lời nói lạnh nhạt.

Thì ra anh cũng không có yêu cô sâu đậm…Thân thể cô lạnh giống như mới từ trong hầm băng ra ngoài, nhưng bây giờ là mùa hè! Thân Tống Hạo ngồi trên xe, trong ngực là Hứa Hoan Nhan an tĩnh ngủ say, khóe môi mơ hồ còn vương vết máu, lông mi nhíu thật chặt, ngay cả đang hôn mê, cô cũng như vậy không vui.

Anh chợt vươn tay, vuốt lên mi tâm đang nhíu chặt, quanh quẩn hồi lâu, ngón tay vẫn chưa rơi xuống mặt cô, lúc cô xỉu vào ngực anh, trước nay trong lòng của anh chưa từng hốt hoảng và khủng hoảng, đến tột cùng tại sao như vậy? Anh không phải là người ngu, anh biết người phụ nữ này, bắt đầu dùng phương thức hấp dẫn khiến anh không cách nào cự tuyệt, mà anh, ngay cả năng lực kháng cự cũng không có.

Anh không thích, vô cùng không thích như vậy.

Anh thích phụ nữ nói gì nghe nấy, rồi lại thanh cao cao ngạo khó chinh phục, tỷ như Tô Lai, anh thích phụ nữ thông minh thuận theo, rồi lại biết như thế nào có thể nắm được anh, như Tô Lai, trên người có mùi vị phụ nữ thành thục lại mang theo tính cách trẻ con, ở bên cạnh anh vĩnh viễn rực rỡ nở rộ như hoa hướng dương.

Không phải cô, Hứa Hoan Nhan, vô cùng ẩn nhẫn, vô cùng quật cường, không sợ trời không sợ đất, luôn dám cãi vả với anh cứng đối cứng, không yếu thế chút nào trước mặt đàn ông, thương anh nhớ anh, rồi lại hết lần này tới
lần khác nén tình cảm xuống bộ dáng làm ra vẻ không sao cả.

Cho tới bây giờ anh vẫn không hiểu trong lòng cô nghĩ cái gì, nói thích anh, nhưng lại thuận theo không muốn sanh con cho anh, nói thích anh, nhưng thời thời khắc khắc nghĩ tới ly hôn, nói thích anh, nhưng không có cự tuyệt người đàn ông khác ôm, như vậy, đây coi như là loại gì chó má thích? Anh cảm giác quả nhiên là, mình bị ủy khuất vô cùng.

Lúc bác sĩ tới, anh cố ý không ra, nhìn áo cô vén lên từ phía sau lưng, lập tức nhìn thấy giữa sau lưng một mảnh tím bầm máu tụ lại lớn chừng miệng chén, ở trên da thịt trắng noãn nhìn thấy mà ghê.

Trong lúc nhất thời Thân Tống Hạo cảm thấy hô hấp khó khăn, trong đầu nhớ lại chuyện xưa, mới vừa rồi do bị xô đẩy nên bị thương, nhưng vẫn nén đau để băng bó cho anh, thậm chí còn đủ hơi sức đi một đoạn đường dài như vậy, người phụ nữ này, thân thể gầy gò yếu ớt thế mà cất giấu bao nhiêu sức lực mạnh mẽ cùng kiên cường?

“Thân tổng, xin mời ngài đến phòng cấp cứu để kiểm tra vết thương.” Y tá nhìn thấy vết thương trên tay anh, rất có trách nhiệm mở miệng đề nghị. Bệnh viện này thuộc sản nghiệp nhà Trần Nhị, vì vậy đối với Thân Tống Hạo, nhân viên cấp cứu ở bên trong cơ hồ cũng nghe qua đại danh của anh.

“Thân thiếu, hãy đi xử lý một chút đi, thương thế của anh không nhẹ đâu.” Trần Nhị nắm chặt tay, phụ họa theo, hai người này chẳng lẽ tương sanh tương khắc? Đang yên lành tốt đẹp sao lại làm mình bị thương thành như vậy?

“Không đi.” Anh khép hờ mắt, lông mi thật dài viền quanh hai mắt nhìn thật mê hoặc, nhưng lại làm cho người ta nhìn không rõ vẻ mặt hiện giờ của anh, tay phải xoa nhẹ lên trên mặt băng gạc được băng bó cẩn thận, bây giờ đã ướt đẫm máu tươi. Thế nhưng anh lại không muốn thay băng, lúc cô băng bó cho anh nhất định rất đau lòng.

Cảm thấy hốc mắt chua xót, anh đứng lên, vỗ vai Trần Nhị ý bảo anh ta cùng đi ra ngoài.

Thật cao trên sân thượng, gió thổi mạnh mẽ, anh dựa lưng vào rào chắn, âm trầm mở miệng: “Trần Nhị, có phải tôi hơi quá đáng không?”

Trần Nhị hơi kinh ngạc, người luôn kiêu ngạo và tự phụ như Thân Tống Hạo lại nói ra lời như vậy, nhưng chỉ thoáng qua, sau đó anh ta mới gật đầu liên tục: “Đâu chỉ là quá đáng, tôi thấy anh còn quá tàn nhẫn hơn nữa kìa.”

“Mấy người….Thật đúng là cảm thấy cô ấy rất tốt?” Anh hơi nghi ngờ, bất quá mới gặp vài lần ngắn ngủi, vì sao bọn họ lại nhất trí Hứa Hoan Nhan là một người phụ nữ tuyệt hảo?

“Cái gọi là người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, Thân thiếu, chị dâu nhỏ quả đúng là khác với những phụ nữ trước đây của anh, thật đúng là chính anh không cảm nhận được sao?” Trần Nhị thấy đây là một cơ hội tốt, dù sao Thân Tống Hạo vậy mà suy nghĩ muốn hối cải.

“Kỳ thực, tôi biết cô ấy rất tốt, tôi cũng cảm nhận được, nhưng không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy bộ dáng cô làm ra vẻ như không có chuyện gì, cố ý lạnh nhạt với tôi, lại luôn miệng đòi ly hôn, tôi thật sự nổi giận, liền muốn khắt khe cay nghiệt nhục nhã cô ấy…”

Anh phiền não cau mày, xoay mặt nhìn về phía Trần Nhị: “Trần Nhị, rốt cuộc bây giờ tôi phải làm thế nào?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện