Hoan Nhan ngơ ngẩn, xoay
người, lại thấy bên trong xe chính là một mảnh chiến trường hỗn độn,
người phụ nữ không mảnh vải quấn trên thân người đàn ông, con mắt người
con gái lẳng lơ bất mãn nhìn cô từ trên xuống dưới....
Cô rượu đã tỉnh hơn nửa, ánh mắt không vừa lòng từ mặt người đàn ông lung lay,
nhưng mà một điểm động cũng không có, đáy mắt Thân Tống Hạo tức giận
nhưng lại níu chặt vài phần.
"Xin lỗi, xin lỗi, các người cứ tiếp tục...." Hoan Nhan cúi đầu không ngừng nói xin lỗi, xoay người loạng choạng chạy.
Chạy mãi đến khi ra xa, Hoan Nhan mới dừng bước, cô thở hổn hển cúi người
chống đỡ đầu gối, cô thật là quá xui xẻo rồi! Ngẫm lại vừa rồi một màn
Hoạt Sắc Sinh Hương kia, làm cô thấy xấu hổ, cô vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, tìm được một chỗ trạm xe bus, tựa vào chỗ đó.
Ánh
trăng nhạt, yên lặng như nước, tâm tình cô lúc này, không hợp như vậy,
lúc trở lại ký túc xá trường học, đã 10 giờ, Hoan Nhan đơn giản rửa mặt, nặng nề đi ngủ.
Một đêm nằm mơ liên tục, thế nhưng giấc mơ kia
sao chân thực như vậy, Tống gia minh châm biếm, khuôn mặt Lâm Thiến đắc ý tươi cười, mẹ kế đánh chửi (đánh đập + chửi mắng), ngay cả ở trong mộng cũng đau, cô đau đến nước mắt chảy xuống....
"Hứa Hoan Nhan, mày còn ngủ! Mày còn không đứng dậy, ba già của mày nên gặp Diêm Vương
rồi!" Có người thô lỗ xô đẩy thân thể Hoan Nhan, tiếng mắng thét chói
tai mắng rõ ràng làm lỗ tai cô như bị kim đâm, mờ mịt mở mắt ra, trước
mặt là khuôn mặt tức giận của mẹ kế.....
Hoan Nhan ngồi dậy, nghe không rõ mẹ kế chán ghét chửi rủa và mắng, bộ dáng như điên cô chạy tới bệnh viện....
"Ba, ba không sao chứ, ba...." Nhưng nhìn thấy toàn thân máu tươi hướng về
phòng giải phẫu, chân cô mềm nhũn, bổ nhào lúc cửa phẫu thuật đóng, cô
giống như bùn ngã trên mặt đất.....
"Uống uống uống, bây giờ thì
tốt
rồi, ông ta bị đâm chết a! Đâm chết không cần tiền thuốc men, không
cần cho chúng ta thêm phiền phức!".
"Bà ít nói vài câu được
không? Ba đã như vậy rồi...." Hoan Nhan quay đầu lại, không còn sức lực
quay về phía Hoàng Thư Quyên gầm nhẹ.
"Ít nói vài câu? Ba cô
không bị đâm chết, nhưng lại đem xe mấy trăm vạn người ta hỏng rồi, Hứa
Hoan Nhan, cô bây giờ làm sao? Hay đem nhà bán đi, cũng biết không đến
mấy trăm vạn, tôi mặc kệ, chủ nợ ngay tại bên ngoài, cô đi đi, đi xử lý
đi, nằm bên trong chính là ba cô, cùng tôi không có quan hệ!".
Hoàng Thư Quyên hùng hổ đem thân thể nhỏ gầy Hoan Nhan kéo ra ngoài, ánh mặt
trời chói mắt dội vào mặt, người đàn ông trong xe, kiêu ngạo nâng cằm
lên, nhìn thấy một người đàn bà mập lôi kéo thân thể nho nhỏ, ánh mắt tà tứ xoay quanh nở nụ cười nhạt.
Chân tay Hoan Nhan lúng túng đứng ở chiếc xe hoa lệ bên cạnh, Hoàng Thư Quyên sớm bỏ trốn mất dạng, núp
rất xa, tóm lại chuyện xấu như vậy, cô tự nhiên có thể trốn thật xa thì
trốn thật xa.
Ánh mặt trời gần như đem làn da trong suốt của cô
nướng lên, cô thử tham dò đưa tay chạm vào xe, cửa kính chậm rãi hạ
xuống, mặt Thân Tống Hạo vẫn là mang theo ý cười không nghiêm túc, một
chút lộ ra.
"Hứa Hoan Nhan, rất không may, chúng ta lại gặp mặt"
Anh dương môi mỏng, đôi mắt lẳng lơ đánh giá con mồi, gần như đem cả
người Hoan Nhan nhìn thấu.....