"Mễ Dương không thể làm vợ
bé, tại sao con làm vợ bé? Mễ Dương không muốn gả người hói đầu, tại sao con phải gả? Con gái người không gả tại sao lại đẩy qua con!" Hoan Nhan không phục ngẩng đầu, tức giận cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, hai tay không từ chủ nắm chặt thành quyền, cô không muốn lấy chồng! Cô còn có Gia
Minh!
"Được được, cô thế nhưng học được cãi lại!" Hoàng Thư Quyên tức giận cầm chổi lông gà đánh xuống, Hoan Nhan sợ lùi về sau mấy bước, nhưng mà loạng choạng vấp chân ở cánh cửa ngã trên mặt đất, cánh tay và trên lưng bị đánh mấy cái, đau nhức toàn thân, cô tránh không kịp, chỉ
đành phải lớn tiếng hướng về phía ba kêu cứu: "Ba....".
Hứa Hướng Cảnh bị ầm ĩ càu nhàu vài tiếng, ở trên ghế dựa trở mình làm đánh đổ
chai rượu lại nặng nề ngủ tiếp, Hoan Nhan bất đắc dĩ ôm lấy mặt, co ro
trên mặt đất, đợi cho có người ló đầu ra bên trong cửa nhìn, Hoàng Thư
Quyên mới nói kháy ngừng tay: "Tôi cảnh cáo cô, mười vạn tiền của ông
chủ Đinh tôi đã nhận, tiêu hết hơn phân nửa, cô nếu là không lấy chồng,
tôi chỉ có thể đem cô cùng ba cô đuổi ra ngoài, đem nhà này bán đi cho
người ta!".
"Không được!" Hoan Nhan nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy
nước mắt: "Chuyện tiền bạc con có thể nghĩ biện pháp, chỉ cần mẹ cho con thêm một thời gian".
Hoàng Thư Quyên cười nhìn lại cô: "Nghĩ
biện pháp? Cô có biện pháp gì? Tôi xem bây giờ cô tốt nhất ngoan ngoãn
lấy chồng, ông chủ Đinh kia còn có thể cho thêm nhà chúng ta một số tiền lớn nữa!".
Hoan Nhan đứng lên, che cánh tay đã bị đánh nổi đỏ
lên, ngang ngược nhìn lại Hoàng Thư Quyên: "Tóm lại mẹ cho con thời
gian, con sẽ đưa mẹ mười vạn tiền".
Cô cầm cặp sách, cũng không
quay đầu lại chạy ra khỏi phòng, trời đang còn mưa, nhưng mà đành phải
vậy, cô muốn đi tìm Gia Minh, cô biết trong gia đình Gia Minh có kinh
doanh, cô có thể mượn tiền, chờ sau khi đi làm đủ rồi trả lại cho anh!
Trong người chỉ vẻn vẹn tiền ngồi xe bus trở về trường học, chợt nhớ đến hôm
nay còn là chủ nhật, buổi tối Gia Minh mới
có thể trở về trường, không
sao, Hoan Nhan hạ quyết tâm, ở ký túc xá dưới lầu chờ.
Xuống xe,
trời mưa càng lớn, Hoan Nhan lưỡng lự một lát, nhìn quần áo trên người
ướt át, rốt cục vẫn phải một lần nữa chạy trong mưa, chạy đến ký túc xá
của Gia Minh, Hoan Nhan đem nước mắt trên mặt lau khô sạch sẽ, mới không còn sức lực dựa vào trên tường, quần áo toàn bộ ẩm ướt, dính vào trên
người, đêm nay cô chỉ có thể đem quần áo trong ký túc xá sấy khô, ngày
mai mới có thể tiếp tục mặc.
"A, là Hoan Nhan?" Chợt có thanh âm ở bên tai cô vang lên, Hoan Nhan giật mình, quay mặt sang mới nhìn rõ là
học sinh nam cùng ký túc xá với Gia Minh - Âu Tử Dương, cô lễ phép cười
một tiếng, gật đầu một cái.
"Em tìm Gia Minh sao? Cậu ấy hôm nay
có gọi điện thoại đến là không có tới...." Âu Tử Dương nhìn cô, ánh mắt
có chút kỳ lạ, Hoan Nhan sững sờ một chút, ngược lại nghĩ hôm nay cứ về
ký túc xá sấy khô quần áo, ngày mai nhất định có thể nhìn thấy Gia Minh, cũng không muộn.
"Cám ơn anh, vậy em đi trước".
"Anh tiễn em...." Âu Tử Dương nhiệt tình mở miệng, Hoa Nhan lắc đầu một cái, lại
một lần nữa chạy vào trong mưa, Âu Tử Dương nhìn bóng dáng nho nhỏ của
cô, không khỏi lắc đầu một cái, nội tâm cũng có mấy phần thương tiếc.
Hô.... Hoan Nhan ôm cặp sách ướt đẫm từng bước một leo lên cầu thang, cô ở ký
túc xá tầng ba, mà cô bây giờ, ngay cả sức lực đi trên đất bằng phẳng cơ hồ đều không có....
"Anh thích Hoan Nhan hay là thích em?" Thanh âm hờn dỗi cơ hồ có thể đem người hòa tan, Hoan Nhan giật mình, tại sao có người nhắc tới cô? Cô sững sờ vách tường phía sau, lặng lẽ thò đầu
ra hướng hành lang bên kia nhìn lại....