Cô buột miệng nói ra, kháng cự đối anh áp đặt yêu thích người phụ nữ khác lên cô.
Ngón tay anh như bị điện giật thu về lại, ánh mắt lập tức nguội lạnh, cô ta
không phải là Tô Lai, Tô Lai sẽ hỏi anh thích màu quần áo nào, em sẽ mặc cho anh xem, thích tóc dài hay tóc ngắn, em đi để lại một khoản tiền
như vậy, thích hương vị gì, em sẽ vì anh đổi.....
Không chịu khuất phục của cô, khiến anh thấy càng thêm chán ghét!
"Xem ra căn bản cô không biết cách lấy lòng đàn ông. huống hồ chủ nợ lớn
nhất của cô là một người đàn ông!" Anh hài hước dương môi, ôm lấy hai
cánh tay nâng cằm lên từ trên cao nhìn cô: "Hứa tiểu thư, cô đừng đã
quên thân phận của mình, cô muốn bán, phải để ý khẩu vị khách hàng".
Cô lập tức không thốt nên lời, miệng cô lóng ngóng, từ trước đến nay với
người luôn nhường nhịn, chưa từng cùng ai cãi nhau, hơn nữa người đàn
ông xảo quyệt lại bụng đen như hồ ly lại càng khó.
"Xin lỗi...." Cô cúi đầu: "Ngày mai tôi sẽ cắt tóc ngang trán".
"Thôi" Anh buồn bực khoát tay, lạnh lùng ném cho cô một câu, xoay người, thông thạo đốt một điếu thuốc, trong bóng tối, trong màu sắc xanh cô nhìn
thấy anh thuần phục nuốt vào nhả ra làn khói, mi tâm càng ngày càng nhăn lại, không biết tại sao, cô đột nhiên làm một động tác.
"Anh hút nhiều rồi" Cô đưa cho anh một ly nước, trên mặt bình tĩnh vẻ mặt ở ánh
trăng bạc bao phủ, vậy mà có điểm đẹp dịu dàng thanh tú.
Thấy anh không nhận, cô đem cốc nước đặt ở cửa sổ, nhẹ nhàng cười: "Uống một ly nước sẽ tốt hơn".
Anh mạnh mẽ hít một làn khói, bỗng nhiên đem tàn thuốc dập tắt ở trên cửa
sổ, xoay người
chống đỡ thân thể Hoan Nhan, đẩy cô ở trên tấm thảm mềm
mại: "Tôi ghét nhất là phụ nữ quản tôi, huống hồ cô căn bản không có tư
cách này!".
Bàn tay to của anh theo phần dưới áo tắm cô thăm dò,
áo mỏng manh lại lạnh ngắt được anh thuận tay kéo xuống, nhưng lại phủ
trên chỗ bàn chân trống không, anh kéo caravat, dây nịt lạnh lẽo giam
người Hoan Nhan, một mảnh lạnh băng.
Hoan Nhan nhận mệnh nhắm mắt lại, giống như tối hôm đó vẫn không nhúc nhích.
Anh bỗng nhiên lôi cô đứng dậy, bộ dáng lưu manh liếc nhìn quần áo không
chỉnh tề thân cô: "Xem ra cô quên lời nói của tôi, vậy giao ước chúng ta xóa bỏ, ngày mai ba cô mang theo băng bó đi ngồi tù.....".
Anh
nheo lại mắt, quả nhiên nhìn thấy trong mắt cô hoảng loạn và bất lực,
anh đưa tay, đem áo tắm còn một bên bất tiện kia kéo ra, khóe môi dương
lên thành độ cong khiến người khác muốn hung hăng đánh anh một quyền!
Hoan Nhan cắn răng, kềm chế kích thích muốn mắng to, cô hung hăng mở miệng: "Thân tiên sinh, tôi không biết".
"A....? Là ai nói mình có thể học?" Thân Tống Hạo miễn cưỡng mở miệng, đôi mắt
mập mờ mị hoặc: "Cô chỉ có một cơ hội, đây xem như đã phá lệ, cô nên
biết, tôi không thiếu đàn bà, đàn bà xinh đẹp kinh nghiệm phong phú có
thể cho tôi vui vẻ.....".