"Cả đời này, người em duy nhất em yêu là anh, nhưng hiện tại người trong lòng anh lại là người khác, em sống còn có ý nghĩa gì sao?"
Tô Lai xoay người, dáng người chao đảo chạy vào trong phòng ngủ, cô vặn chốt khóa lại , ngay khi anh còn chưa kịp phản ứng mấy bước đã chạy tới ban công, cửa sổ thủy tinh sát đất bị cô đẩy ra, cô nhìn xuống dưới cao hơn mười thước, ở phía dưới chính là sân cỏ mềm mại, ngoài cửa phòng truyền tới âm thanh anh đang đập cửa, một hồi lại một hồi, Tô Lai cắn răng một cái, kèm theo một tiếng cười thật thấp, cô liền nhắm mắt lại không chút do dự nhảy xuống. . . . . . Đau nhức trong nháy mắt từ bắp chân truyền khắp toàn thân, nhưng lại làm Tô Lai nhẹ nhàng cười một tiếng, dưới ánh mặt trời chói mắt, cô rõ ràng nhìn thấy bóng dáng vội vã của anh đang chạy về phía cô, mà ngay trước một khắc lúc cô mất đi tri giác, cô cũng nhìn thấy anh rơi lệ, là đang quan tâm cô sao?
A Hạo, người người đều nói em yêu tiền, người người đều nói em chỉ muốn cần cuộc sống yên ổn phú quý giàu sang, nhưng A Hạo, thật sự em rất để ý tới sự tồn tại của em trong lòng anh.
Cô sợ cuộc sống không có một chút cảm giác an toàn này, ba năm hôn nhân, đã lấy đi tất cả sự thanh cao của cô, bào mòn sự cao ngạo, mà thứ duy nhất cô có được, chính là liều mạng, liều mạng giữ anh lại, cô không muốn bị chết chìm, bị chết chìm trong sự đau khổ. Cô không muốn mình thua.
Lịch trình đi Singapore trong ngày bị lùi lại, Tô Lai bị thương không nặng, chỉ nằm viện một tháng là sẽ ổn, chỉ là một chân bị cà thọt.
Thân Tống Hạo có chút áy náy, đối với cô chăm sóc cực kỳ chu đáo, một lần nữa lại định ngày chuẩn bị lên đường, những bức ảnh cưới kia đã bị cô tự mình làm chủ vứt bỏ, những bộ quần áo của Hứa Hoan Nhan mà anh tìm về cũng đã biến mất.
Mặc dù đối với những việc cô làm trong lòng anh cũng không thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản, cả đời cô này cô bị cà thọt, đó là anh thiếu nợ cô, thật sự là quá nhiều rồi.
Tất cả đồ dùng đã dọn dẹp xong xuôi, trước khi đi, Thân Tống Hạo lại len lén gọi điện cho Quý Duy An tại Newyork, giọng nói của cậu cứng rắn khác thường, chỉ nói hiện tại cũng không tìm được chị gái, anh cũng không nói gì, cúp điện thoại, phân phó phòng tài vụ của công ty gửi cho Quý Duy An mười triệu, lúc này mới thực sự rời đi.
Anh biết trong lòng Thân Tử khóa muốn làm cái gì, từ khi Thân Tống Trạch tham gia vào Hội Đồng Quản Trị anh đã có dự cảm. Gia gia khi còn sống đã dặn dò anh, Thân Tử khóa tâm tư bất chính, đây cũng là nguyên nhân mà gia gia phái ông ta ra nước ngoài, nhưng bây giờ ông ta không tiếc dùng thủ đoạn để thuyết phục những lão cổ đông chuyện đem anh triệu hồi về tổng bộ, lại trăm phương ngàn kế lót đường cho con trai của ông ta, nói vậy mưu cầu không phải là lợi ích trước mắt, mà chính là Thân thị cũng chưa biết chừng.
Anh mới bao nhiêu? 2 ** tuổi mà đã dùng tới hôn nhân và người thừa kế tới dọa anh sao? Nhưng anh là do một tay gia gia huấn luyện ra, nếu thật sự cứ như vậy bị những người đó nắm mũi dẫn đi, anh thật đúng uổng công bưng bít nhiều năm như vậy!
Anh cũng không ngăn cản, chỉ như cũ nên làm
như thế nào thì làm như thế đó, tổng bộ của Thân thị dời về Singapore cũng gây nên một trận sóng gió lớn ở châu Á, không ai biết vì sao Thân Tống Hạo phải làm như vậy, tất nhiên cũng không có ai biết, đây là lời lão gia tử dặn dò trước lúc ra đi.
Anh cũng không rõ ràng lắm tại sao ông nội lại muốn an bài như vậy, chỉ biết là, Thân thị làm giàu vì có chi nhánh bên Singapore, nói vậy đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông nội quyến luyến thôi.
Còn chưa tìm được cô, cũng không có ngay cả một chút tin tức, ngay cả Văn Tĩnh và Kaka đều vô kế khả thi, mà bây giờ anh lại phải mang theo Tô Lai ra khỏi nước, chỉ làm kéo dài thêm khoảng cách giữa anh và cô.
Khát khao muốn tìm cô của anh gần như chưa lúc nào dịu lại, nhưng khi anh quay mặt sang, liền thấy khuôn mặt ngủ say của Tô Lai đang tựa vào vai anh, cô bị hư một cái chân, cả đời này, anh làm sao có thể đẩy cô ra?
Thân Tống Hạo cười khổ, xoay mặt nhìn những đám mây bồng bềnh ngoài cửa sổ máy bay, rốt cuộc cô đang ở đâu, ở nơi nào. . . . . . Nếu anh biết sớm một chút, chỉ cần sớm một chút . . . . Bọn họ sẽ không ly hôn, có lẽ sẽ vẫn giống như ngày trước.
Nhưng bây giờ, Nhan Nhan, anh không trở về được, từ lúc Tô Lai quyết tuyệt nhảy từ trên lầu xuống, anh đã không còn mặt mũi nào mà đi tìm cô, cũng không còn có thể đi tìm cô.
Anh phụ cô, anh biết rõ điều đó, anh luôn nhớ, anh dùng cả đời này, giấu cô trong lòng, có đủ để bồi thường cho những tổn thương mà anh gây ra cho cô hay không?
Trong túi áo vest của anh, anh cẩn thận vuốt ve chiếc MP3 đã bị xước mất một lớp sơn, bên trong đều là nhừng bài hát mà cô thích nghe, anh cũng đã nghe chúng rất nhiều lần, nghe lần thứ nhất, nhớ cô lần thứ nhất, dần dần, dần dần anh lại không dám đụng đến chúng. . . . . . Nhan Nhan, anh đi, cũng có thể sẽ không trở về nơi này nữa, thay vào đó là một hoàn cảnh mới, có lẽ anh sẽ không còn quá thống khổ khi nhớ đến cô?
Anh vẫn, vẫn chưa nói với cô ba chữ kia, nhưng bây giờ, anh đã hiểu, anh yêu cô, anh yêu cô, Hứa Hoan Nhan.
Thật chậm, chậm. . . . . . Đây là tiếc nuối lớn nhất của đời anh, một sự tiếc nuối không thể quên được.
*******************************************
Noãn Noãn ngủ thiếp đi, Hoan Nhan đóng kỹ cửa phòng lại, cầm ví tiền chuẩn bị đi đến cửa hàng gần đó mua một ít thức ăn, hôm nay Á Hi có ít việc, nên chắc anh sẽ về sớm hơn mọi ngày, cô cũng dự định cải thiện cuộc sống cho anh một chút, mấy ngày gần đây anh gầy thật sự là lợi hại.
Xuyên qua khu tiểu viện, băng qua con đường, đang lúc chuẩn bị lên xe buýt, Hoan Nhan chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mặc đồng phục làm việc rách nát, mà công việc bẩn thỉu dính đầy chất gì đó, cơ hồ không nhìn ra màu xanh dương vốn có, dáng điệu khi đi bộ vừa nhìn chính là Tăng Á Hi, trái tim Hoan Nhan chợt căng thẳng, chiếc xe buýt đi ngang qua cũng không dừng lại, cô theo bản năng bước tới trốn vào sau chòm cây xanh.