Đợi đến một ngày kia, anh nhất định sẽ chân thành nói cho cô biết, anh yêu cô, từ rất lâu rồi, mà rất lâu về sau này, anh cũng sẽ yêu cô.
Đêm đã khuya, thật không tiện đê tìm Kỳ Chấn, Thân Tống Hạo liền gọi điện cho A Giương, đầu kia rất nhanh đã bắt máy, âm thanh truyền đến rất thanh tỉnh, không một chút ngái ngủ.
Anh hẹn A Giương ra ngoài uống rượu, hai người đi tới một quán bar, Thân Tống Hạo vừa đến một lúc, chỉ một lát sau A Giương cũng đến.
Một người không tim không phổi như hắn ta, thế mà hôm nay lại nhíu mày thật chặt, A Giương là một cô nhi, lại có hàon cảnh sống hắc bạch trộn lẫn, vì vậy phương diện qua lại giữa Thân thị và hắc đạo đều do A Giương tới phụ trách, mặc dù có chút vất vả nhưng cũng gọi là thuận buồm xuôi gió.
"Làm sao?" Thân Tống Hạo đưa tới một ly rượu, hai người chạm một cái, uống một hơi cạn sạch.
"Coi trọng một cô gái, chưa đầy một tháng, nhưng cô ta với tôi rất hờ hững." A Giương buồn buồn mở miệng, lại rót cho mình thêm một ly rượu.
"Hả? Cậu không tán nổi một người phụ nữ?" Thân Tống Hạo mở miệng cười, mi tâm cũng nhíu lại, ngay cả một ngươi luôn luôn coi phụ nữ là đồ chơi như A Giương mà có thể phiền não thành như vậy, xem ra một chữ tình, thật là đáng ghét.
"Cô ấy với những người phụ nữ kia, không giống nhau." A Giương lắc đầu một cái, kiêu căng cười một cái, thấp giọng mắng: "Mẹ kiếp, tôi cũng không tin được!"
"Nếu cậu cảm thấy cô ấy thực sự tốt, thì nghiêm túc một lần đi, cậu cũng nên kết hôn rồi."
"Đừng đừng đừng, tôi chỉ bất mãn vì không tán được cô ta thôi." A Giương lắc đầu một cái, nheo mắt lại liếc anh một cái: "Làm sao, cậu cũng không ngủ được? Còn đang suy nghĩ về chuyện chị dâu?"
Thân Tống Hạo cúi đầu, khóe môi khổ sở nâng lên: "Không có một ngày nào không nhớ?"
"Vậy thì đi tìm cô ấy thôi."
"Bây giờ còn chưa được, Nhan Nhan là miếng xương sườn mềm của tớ, nếu Thân Tử Khoá nảy sinh ra chủ ý gì với cô ấy. . . . . Mặc dù tớ rất tin tưởng vào bản thân, nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ, tớ không muốn cô ấy phải chịu một chút xíu tổn thương nào."
Anh siết chặt ly rượu, chợt cắn hàm răng: "A Giương, tớ còn phải nhẫn nhịn thêm."
A Giương liếc anh một cái, đưa tay vỗ vỗ vai của anh, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một gương mặt, với một nụ cười trong trẻo dịu dàng, rồi lại một gương mặt kiên quyết cự tuyệt người khác ngoài xa ngàn dặm.
Anh nhếch môi cười, nụ cười mang theo tà ý và phóng đãng, anh Trần thiếu gia A Giương trà trộn vào hắc đạo không biết đã bao nhiêu năm, từ khi anh mới mười bốn tuổi đã bắt đầu có phụ nữ, đếm không hết, anh cũng không tin, anh không giải quyết được một tiểu nha đầu mới hai mươi tuổi!
****************************************************************
Năm mới đi qua, Noãn Noãn lại bắt đầu đi học, Á Hi vẫn giữ thái độ ôn hoà như cũ, tựa như thật sự là như vậy, anh đã quyết định chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ với Hứa Hoan Nhan.
Bởi vì khí trời lúc lạnh lúc nóng, Á Hi bị cảm nhiều lần, mặc dù cũng đã khỏi không sai biệt lắm, tuy nhiên vẫn ho khan rất nhiều, anh đi khám bác sĩ, lấy một ít thuốc về uống, nhưng cũng chỉ đỡ hơn một chút.
Ngày hôm đó khi Hoan Nhan đang định đi làm, chợt phát hiện còn để quên đồ, đành phải quay về nhà lấy, lại nhìn thấy Á Hi chưa đến ngày đi làm mà lại một mình đi đâu đó, anh đến bên đường đối diện gọi một chiếc xe, suy nghĩ của Hoan Nhan khẽ biến chuyển, không có cảm giác liền di chuyển hai chân vội vàng đi theo, cô ngăn một chiếc xe lại, phân phó tài xế đi theo xe của Á Hi.
Đi hồi lâu, cuối cùng cũng đến một khu đô thị vô cùng phồn hoa, đó là một khu biệt thự của những gia đình giàu có, xe dừng ở bên ngoài, Á Hi xuống xe.
Trong lòng Hứa Hoan Nhan không khỏi sững sờ, làm sao Á Hi lại tới nơi này? Anh là cô nhi, chẳng lẽ nơi này có người thân nào đó của anh hay sao?
Lặng lẽ xuống xe, nhưng cũng không dám đến gần, chỉ
thấy Á Hi dừng băng qua đường dừng lại trước một ngôi biệt thự tinh xảo, một mình anh đứng ở đó, không biết là đang do dự, hay là đang sợ hãi cái gì, anh chỉ yên lặng đứng, si ngốc nhìn tất cả những gì trong khu vườn của ngôi biệt thự kia.
Hoan Nhan không dám lên tiếng, trong lòng cô có một nghi vấn rất lớn, nhưng lại không dám đến gần một chút, nơi này quá thoáng đãng, cô không thể bị Á Hi phát hiện.
Hai chân cô cơ hồ bị cái lạnh của mùa đông làm cho băng cứng, Hoan Nhan hướng về phía lòng bàn tay hà ra từng hơi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, thấy bên trong cánh cửa sắt khép chặt có một người đàn ông trung niên, nhưng nhìn bộ dáng của ông hình như đó là quản gia của khu biệt thự này.
Hô hấp của Hoan Nhan gần như dừng lại, cô cố gắng muốn nghe xem người kia đang nói cái gì, nhưng xen lẫn với tiếng gió gào thét bên tai âm thanh kia mơ hồ truyền đến làm cô thỉnh thoảng chỉ nghe được mấy từ. . . . . . Thiếu gia, thương tâm, ốm đau cái gì. . . . . . Thiếu gia? Hoan Nhan càng ngày càng cảm thấy thật mơ hồ, câu kia thiếu gia là chỉ Á Hi sao?
Cô khẽ sững sờ tại chỗ, nghĩ đến những lần vô tình gặp Á Hi trước đây, cách ăn mặc của anh, xem ra cũng không phù hợp với thân phận một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ từ trước tới giờ Á Hi luôn lừa gạt cô?
Đang lúc miên man suy nghĩ, bên trong cánh cửa kia bỗng nhiên xuất hiện một đôi nam nữ trung niên, người đàn ông sắc mặt không chút nào biến đổi, rất tỉnh táo, nhưng người phụ nữ đi cùng thì không thể khống chế được nữa mà khóc rống lên.
Hoan Nhan ngừng thở, đôi chân lặng lẽ hoạt động, lại đi lên trước một chút, lại vừa đúng nghe được người phụ nữ kia kêu gào đứt quãng . . . . . . Bốn năm rồi. . . . . . Vì người phụ nữ kia. . . . . . Lúc nào thì mới về nhà. . . . . . Nên tỉnh rồi. . . . . . Hoan Nhan lập tức ngơ ngẩn, cô chỉ cảm thấy tai mình ong ong vang thành một mảnh, cái gì cũng không nghe được, cô cũng không muốn nghe nữa.
Á Hi lừa cô, hơn bốn năm rồi, anh lừa cô lâu như vậy, lừa gạt cô ngay cả một giọt nước cũng không lọt, anh bất chấp tất cả, bỏ qua toàn bộ, chỉ toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh cô, nhưng những thứ mà cô dành cho anh trừ tổn thương, cự tuyệt, lạnh lùng, thất vọng, còn có cái gì đây?
Không có gì cả, không có.
Cô không biết mình làm sao xoay người, đi ra khỏi khu biệt thự tráng lệ này, cô núp ở bồn hoa ven đường, nhìn thấy anh thất hồn lạc phách lên xe, biến mất, cô như một cái xác không hồn đứng lên, quay lại đường cũ, đi tới trước cánh cửa, Hoan Nhan nhấn chuông cửa. . . . . . Quản gia thấy cô liền ngây người, sau đó vẻ mặt liền thay đổi thành chán ghét cùng phẫn nộ.
Mở cửa ra, cô đi vào, lại phát hiện khu vường này cái này thật đổ nát, không có tiểu chủ nhân trân quý, thì làm gì còn ai có tâm ý đi để ý đến chúng?
Cô đi theo Quản gia tới phòng khách, trên ghế sa lon, hai người đã ngồi sẵn ở đó, đó chính là đôi vợ chồng trung niên cô vừa mới nhìn thấy. Người phụ nữ vẫn còn đang lau nước mắt, khóc không thể ngừng lại được.
Hoan Nhan cảm thấy giọng nói của mình như dính lại với nhau, thật thấp giọng mở miệng hô một tiếng: "Bác trai, bác gái."
Người phụ nữ thấy cô, chợt ngẩn người đứng yên tại chỗ, nhưng chỉ một giây sau lại lập tức nhảy dựng lên, bén nhọn quát một tiếng, cầm lấy ly trà trước mặt ném lên người Hứa Hoan Nhan . . . .