Bước chân của Á Hi lập tức dừng lại, buồn bực ho khan mấy tiếng, anh cảm thấy trong cổ họng đau dữ dội, như lửa đốt thật khó chịu.
"Anh có thể, anh có thể tiếp nhận người khác, Hứa Hoan Nhan, anh đã sớm buông tay em rồi, buông rồi."
Anh đi mấy bước vào phòng ngủ, phịch một tiếng đóng cửa lại, đem sự yên tĩnh khó chịu để lại cho cô.
"Mẹ." Đáy mắt Noãn Noãn như một chú con bị hoảng sợ, nhúc nhích sợ ánh sáng, cô bé kéo tay Hoan Nhan: "Ba sẽ không quan tâm tới chúng ta nữa sao?"
Hoan Nhan không biết phải mở miệng nói với con bé như thế nào mới phải, cô giống như một người đã bị rút đi linh hồn không khác gì một bức tượng gỗ, yên lặng giống như không tồn tại.
"Chúng ta về thôi Noãn Noãn."
Hoan Nhan thở dài một tiếng, lại cảm thấy sự mệt mỏi mà trước nay chưa từng có, trong nháy mắt khi cô xoay người, trong phòng ngủ chợt vang lên một chuỗi âm thanh thật buồn bực, giống như có vật gì đó nặng nề rơi xuống đất, tim của Hoan Nhan đột nhiên thắt lại, chỉ cảm thấy trước mặt một hồi trời đất quay cuồng, cô chạy thật nhanh vào trong phòng ngủ, cạch một cái thật may mở được cửa ra, may mà, anh còn chưa kịp khóa trái cửa lại.
"Noãn Noãn, đừng vào." Hoan Nhan không có thời gian bận tâm tới Noãn Noãn, ngay cả đầu cũng không quay lại chỉ nói một câu, Noãn Noãn giật mình, lập tức ngoan ngoãn chạy về đi núp ở phía sau ghế sa lon, chỉ lộ ra một đôi mắt to.
"Á Hi, Á Hi. . . . . ." Hoan Nhan sợ hãi khẽ hô, nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực, trước ngực rõ ràng có một vết máu, mà anh giờ phút này, như là đang ngủ thiếp, đôi mắt nhắm thật chặt.
"Á Hi, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi có được không? Em và Noãn Noãn là cô nhi quả mẫu, anh không thể khi dễ mẹ con em nhưu vậy, không thể cứ như vậy mà bỏ mẹ con em lại , Á Hi. . . . . ."
Hoan Nhan chỉ lo khóc, đem đầu anh ôm vào trong ngực khóc đến nỗi thở không ra hơi, tay chân cô lạnh như băng, trong dạ dày khó chịu thật muốn ói, cô không cách nào tưởng tượng được nếu anh vẫn không tỉnh lại thì sẽ làm sao, không cách nào tưởng tượng được trên thế giới này sẽ không còn Á Hi, cô biết làm sao bây giờ.
Không biết gào khóc bao lâu, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng xe cứu thương, Hoan Nhan mới tỉnh lại, cô lập tức dùng hết sức muốn cõng Á Hi lên, nhưng cửa phòng chợt bị đẩy ra, thấy Noãn Noãn đang từng bước chạy vào, trong tay còn nắm điện thoại di động của Á Hi, cô bé lôi kéo vạt áo của y tá vừa chạy vào phòng ngủ vừa nói rõ ràng: "Bác sĩ, ba cháu ở trong phòng ngủ."
"Noãn Noãn?" Trong đầu Hoan Nhan loạn thành một đoàn, vẫn rõ là đang xảy ra chuyện gì, Noãn Noãn đã chạy đến nắm lấy tay Hoan Nhan: "Mẹ, Noãn Noãn gọi điện cho bác sĩ!"
Noãn Noãn rất đắc ý giương giương điện thoại trong tay lên, liền ngoan ngoãn đứng một bên, nhìn y sĩ mang băng ca tới đưa Á Hi ra khỏi phòng vào trong xe cấp cứu.
Hoan Nhan thoáng bình tĩnh lại, lập tức không chút do dự lấy tấm thẻ mà Văn Tĩnh để lại cho cô, cũng ôm Noãn
Noãn lên trên xe.
Đã là nửa đêm, nơi nơi đều yên tĩnh, Hoan Nhan nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn những bông tuyết phất phới bay . . . . .Trên nền trời đen tối, trời đất bao la, vạn vật không rõ, con người thực bé nhỏ, không gì hơn cái này.
*************************************************
"Không phải anh đã nói rồi sao, bác sĩ cũng đã nói anh chỉ vì quá mệt mỏi cộng thêm tâm tình tích tụ mới xuất hiện tình huống như thế, em cũng chính tai nghe thấy rồi mà, còn tẩm bổ cho anh nhiều như vậy, anh chảy máu mũi chính là vì em cho anh ăn quá nhiều thứ bổ dưỡng."
Á Hi nhìn tô canh lớn trước mặt, không khỏi lắc đầu liên tục.
Nhưng Hoan Nhan chỉ nhìn anh: "Nhất định phải uống..., hơn nữa em còn muốn nhìn anh uống hết nữa."
Á Hi bất đắc dĩ, "Chia cho Noãn Noãn một chén nhỏ đi."
"Đây là canh đại bổ, Noãn Noãn uống sẽ bị chảy máu mũi đấy?"
Á Hi mỉm cười, cúi đầu bắt đầu từng miếng từng miếng ăn canh.
Hoan Nhan đứng lên, đi tới trước cửa sổ của phòng bệnh, khí trời trong lành, ánh mặt trời rất xinh đẹp, nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh lẽo, ôm chặt lấy cánh tay, bên tai là tiếng anh nho nhỏ oán trách, cùng tiếng anh húp canh rất nhỏ, cô lại chỉ muốn khóc, cô đã sắp hai mươi bảy tuổi rồi, đã sớm không phải là một cô bé, nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ rơi nước mắt.
Lời của bác sĩ, vẫn còn ở bên tai của cô.
Thật không có gặp qua cặp vợ chồng nào như các người, cậu ta sợ cô lo lắng nên mới dặn dò chúng tôi gạt cô, còn cô cái gì cũng biết rõ ràng nhưng lại muốn giả bộ cái gì cũng không biết để cho cậu ta yên tâm.
Trong thời khắc mấu chốt nhất, lúc anh tuyệt vọng nhất, người mà trong lòng anh nghĩ tới đầu tiên là cô, mà cô, cũng lo lắng cho anh như vậy, như thế là đã đủ rồi.
"Uống cạn sạch rồi nhé." Anh đem cái tô hướng về phía cô rồi nở một nụ cười thật tươi, giơ chiếc tô trong tay cho cô nhìn, cô cuống quít cúi thấp đầu, xoa mắt một cái: "Ngủ không ngon, mắt em khô quá."
Anh vẫn dịu dàng nhìn cô, vài giây sau, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt "Lại đây, anh nhỏ mắt cho, chắc chắn em sẽ thấy thoải mái hơn."
Hoan Nhan gật đầu một cái, đi tới bên cạnh giường anh ngồi xuống, tựa lên gối đầu của anh, cô ngửa đầu tựa vào trong ngực anh, ngón tay anh dịu dàng vạch mí mắt cô, cảm giác mát mẻ lan vào trong hốc mắt, Hoan Nhan không kềm được, mượn cơ hội cho một giọt nước mắt ẩn nhẫn chảy ra . . . . ."Cẩn thận một chút, chảy vào miệng rồi sẽ rất đắng." Anh trực tiếp sử dụng tay để chặn dòng nước lại, mi tâm nhíu lại, dáng vẻ gấp gáp.
"Á Hi. . . . . ." Hoan Nhan chợt trở tay ôm lấy anh, lập tức hôn lên đôi môi của anh: "Em muốn sinh cho anh một đứa con, Á Hi, đồng ý với em, có được không?"