Hoan Nhan đang muốn lên xe, cánh tay lại bỗng nhiên bị một người ở phía sau
giữ chặt, thanh âm có chút hờn giận vang lên: "Hứa Hoan Nhan, cô quả
nhiên sa đọa bị người khác bao nuôi!".
"Gia Minh.... Trách không
được người nhà cũng không có điểm đau lòng, nguyên lai là theo người có
địa vị!" Thanh âm chua loét Lâm Thiến vâng lên, đáy mắt nhưng là không
khỏi hâm mộ đánh giá xe cùng người đàn ông kia.....
"Anh buông tay ra!" Hoan Nhan không chút khách khí đem tay Tống Gia Minh bỏ ra, anh ta có tư cách gì mắng cô.
"Hứa Hoan Nhan, cô nói rõ ràng cho tôi, đây là có chuyện gì! Váy trên người
hàng hiệu, di động trong tay hơn một vạn, đều là người đần ông cho cô
đúng hay không?".
Tống Gia Ninh có chút nhớn nhác nhìn cô, anh đối với bạn gái trước nhanh như vậy vui vẻ với người mới, tức muốn chết!
"Có liên quan tới Tống tiên sinh sao?" Hoan Nhan nâng lên cằm, ngang ngược nhìn lại anh, đáy mắt thoáng hiện khinh thường.
"Tại sao cùng tôi không liên quan? Cô bởi vì tôi và Lâm Thiến ở cùng một chỗ thì chìm đắm trong trụy lạc, cô xem bộ dáng cô bây giờ....".
Cô
bị anh bỏ lại phía sau, như vậy đau khổ cô đơn rất lâu đi, không nghĩ
tới một người phụ nữ bé nhỏ đã vậy tìm chỗ hạng người có tiền! Anh quả
thực cực kỳ khó chịu!
"Anh đừng nâng mình quá Tống Gia Minh" Hoan Nhan khó thở, vẫn nhợt nhạt cười, đôi mắt không tự chủ được liếc Thân
Tống Hạo phía bên trong xe, người ngồi chỗ kia như không liên quan tới
mình, chỉ là đặt điện thoại xuống bộ dạng cười lưu manh như đang xem
kịch vui nhìn cô.
"Anh không có tư cách nói tôi sa đọa" Hoan Nhan không muốn cùng hắn dây dưa, cô xoay người đi tới bên cạnh xe.....
"Gia Minh, em xem anh hay là thôi đi, Hoan Nhan bây giờ có chỗ dựa vững
chắc, làm sao có thể đem anh nhỏ bé để vào mắt?" Lâm
Thiến thêm mắm thêm muối, cố ý bày ra sáng vẻ xinh đẹp, cho Thân Tống Hạo trong xe đối
diện.
Dựa vào cái gì mà Hứa Hoan Nhan cô ta có thể tìm người đàn
ông hào phóng như vậy? Nhìn xem váy Givenchy, xe thể thao Bentley, so
với Tống Gia Minh lớn biết bao nhiêu lần! Càng nghĩ càng giận buồn bực,
bất quá cũng may, bộ dáng Tống Gia Minh lại đối với cô quyết một lòng,
Hứa Hoan Nhan sẽ được thương yêu, cũng không quá đáng là bị một lão già
bao dưỡng mới đúng!
Nghĩ như vậy, mới cảm thấy được trong lòng cân bằng một chút, trên mặt lẳng lơ ý cười khinh thường.
"Tốt, Hứa Hoan Nhan, ít nhất để cho tôi xem tìm lão già có tiền là bộ dạng
gì?" Tống Gia Minh tránh tay Lâm Thiên, lại một lần một bước qua đi, kéo lấy cánh tay Hoan Nhan, có lẽ là dùng lực hơn mạnh, Hoan Nhan bị kéo
chật vật lui về phía sau vài bước, vừa lúc đụng trong lòng anh.....
Trên người cô có hương vị thanh đạm xông vào mũi, Tống Gia Minh xem khuôn
mặt nhỏ nhắn trắng trong suốt, không hiểu sao có chút phiền muộn, trước
kia như thế nào, không phát hiện ra Hứa Hoan Nhan xinh đẹp như vậy?
"Anh còn muốn ôm phụ nữ của tôi bao lâu?" Lông mi Thân Tống Hạo khẽ chớp, mở cửa xe đi xuống, tựa vào nơi đó, rút ra một điếu thuốc nheo mắt nhìn
phía trước Tống Gia Minh cùng Hứa Hoan Nhan trong lòng hắn liều mạng
vùng vẫy.
"A......" Lâm Thiến liếc mắt nhìn Thân Tống Hạo, thất
thố hô nhỏ một tiếng, đôi mắt mê hoặc quấn lên Thân Tống Hạo không rời
một giây.