Nụ hôn này cùng với
nụ hôn ở trang viên trà hoa hồng không giống nhau, nếu như nói nụ hôn
kia dịu dàng giống như gió xuân nắng ấm, thì nụ hôn hiện tại này vừa
mang theo cái nóng của mùa hè nhưng lại khiến cho cô như đang ở trời
đông giá rét lạnh lùng. Cô không thích anh bá đạo chinh phục như vậy,
không thích anh muốn làm gì thì làm không để ý tới cảm nhận của cô.
Điều này làm cô lại thấy mình như biến thành cô gái năm năm trước, người phụ nữ ngốc nghếch khờ khạo trong hôn nhân, ngây ngô lừa gạt chính
mình.
“Thân Tống Hạo!” Cô vô lực mở miệng nói, mà anh thế nhưng lại giống như
không chế không nổi, đưa tay vào vạt áo cô thăm dò. Cách một lớp áo lông cừu thật mỏng, khớp xương tay anh rõ ràng mà có lực, bàn tay to lớn dọc theo đường cong mỏng manh của cô đi dần lên. Thân thể cô vốn đang lạnh
nhưng tay anh đi qua nơi nào, nơi đó dần dần như có tia lửa.
Thời gian năm năm đã cắt hết chờ đợi đối với anh, chặt đứt tin tưởng vào tình yêu , tâm tư, tuy nhiên vẫn không thể chặt đứt tính quật cường, tự ái của cô.
“Đủ rồi, Thân Tống Hạo!” Cô sợ đánh động đến Noãn Noãn nhưng vẫn cảm thấy khuất nhục, không nhịn được mở miệng gầm nhẹ.
“Không đủ, vĩnh viễn không đủ, Nhan Nhan, em cũng biết năm năm này anh
suy nghị rất nhiều về em, Nhan Nhan, tha thứ cho anh, chúng ta lần nữa
bắt đầu lại có được không?” Anh ôm chặt cô hơn, không muốn buông ra, bàn tay nóng bỏng của anh chợt thâm nhập vào áo trong của cô, tiếp xúc này
làm hai người run lên một thoáng.
“Thân Tống Hạo, chuyện cho tới bây giờ, anh vẫn muốn sử dụng sức mạnh
như vậy áp bức tôi sao?” Cô đau lòng thất vọng lại càng tức giận, tức
giận mình không nhớ kinh nghiệm đau thương trước đây, lại tin tưởng anh
đã thay đổi, căn bản anh vẫn coi trời bằng vung, Thân Tống Hạo anh ta
muốn vật gì đó dù cho ở đâu bất luận thế nào rồi cũng sẽ rơi vào tay anh ta.
“Nếu như anh vẫn yếu đuối ở một chỗ chờ đợi em, thì không phải cuối cùng trơ mắt nhìn em đi theo người khác? Nhan Nhan, anh ích kỷ bá đạo, nhưng chẳng qua là vì đứng trước mặt em, người anh yêu, nên anh nghĩ muốn có
được em, chẳng lẽ cũng là lỗi sao?” Anh chẳng hiểu tại sao nói, muốn cố
gắng biểu hiện tranh thủ tình cảm của cô, nhưng bây giờ anh rất rối
loạn, không biết có phải do nụ hôn kia làm bùng cháy lên tất cả cảm xúc
trong cơ thể ngủ đông của anh, làm anh tham muốn giữ lấy, anh chỉ muốn
cô!
“Nếu như anh nói anh yêu tôi, tại sao không học cách tôn trọng tôi? Nếu
anh nói yêu tôi, tại sao không hỏi tôi có tình nguyện hay không tiếp tục bị anh yêu? Nếu như anh yêu tôi, tại sao còn làm chuyện tôi không muốn? Nếu như anh yêu tôi, tại sao anh có thể nhục nhã tôi như vậy, coi tôi
giống như người phụ nữ bất kỳ nào đó, tùy ý dễ dãi mà bỡn cợt tôi sao?”
Cô uất ức khóc thút thít, bàn tay anh đang dán chặt vào áo trong của cô
chợt khựng lại, tất cả khát khao, chờ mong đối với cô đều như bị tạt một gáo nước lạnh, anh suy sụp bỏ tay xuống buông cô ra, nhìn cô lảo đảo
xoay người sang chổ khác chỉnh ngay ngắn lại quần áo mỏng manh, bờ vai
cô vẫn còn hơi run rẩy, anh không biết nên tuyệt vọng, nên buông tha hay là thờ ơ cười một cái?
Cô vẫn kháng cự anh như vậy, anh cho rằng cô chấp nhận nụ hôn của anh,
chấp nhận vòng tay ôm cô của anh, thì sẽ chấp nhận anh, nhưng lại không
biết tâm người phụ nữ này so với năm năm trước mạnh mẽ hơn rồi.
“Thật xin lỗi.” Anh thấp giọng nói, nhưng trong đáy mắt vẫn cố chấp, ra
vẻ không sao cả thờ ơ nói: “Em đánh anh, mắng anh, mặc
kệ là trừng phạt
như thế nào, anh vẫn không một câu oán hận, cũng sẽ đồng ý vô điều
kiện.”
Lời nói tùy ý của anh khiến Hoan Nhan nghe mà càng thêm tuyệt vọng.
Cô không quay đầu lại chỉ lạnh lùng nói: “Đi ra!”
Đáy mắt anh đột nhiên lóe ra tia lạnh lẽo, tiếp theo môi anh câu lên nụ
cười âm trầm, tiến lên một bước gắt gao ấn chặt bờ vai cô.
“Anh nói trừng phạt không bao gồm cả rời đi, không bao gồm không thích em, không bao gồm buông tay!”
“Thân Tống Hạo, anh có phải là đàn ông không? Không phải anh vừa mới nói tôi làm sao anh cũng đồng ý?”
Cô giận dữ xoay người lại, trong lòng đau đớn vô cùng, tại sao người đàn ông này vẫn vô lại như vậy?
“Nếu trong lòng em nhận xét anh hèn hạ vô sỉ như vậy, cho dù anh có làm
gì đều mang nhiều tiếng xấu như nhau. Nếu như quấn quýt làm phiền, nếu
như hèn hạ vô sỉ có thể làm cho em ở lại bên cạnh anh, như vậy anh tình
nguyện làm một người đê tiện vô sỉ!
Anh mạnh mẽ nhìn lại cô, cảm thấy sau lưng từng đợt khí lạnh thấm vào,
anh vì người phụ nữ này mang hết ruột gan phơi bày ra trước mắt, chỉ e
rằng cô lại tưởng anh đang dùng khổ nhục kế!
“Tôi không muốn tranh cãi với anh, Noãn Noãn đang ngủ say, nếu giật mình tỉnh lại con bé sẽ khóc. Thân Tống Hạo, anh nên về trước đi, hãy để
chúng ta được bình tĩnh lại.” Cô thở dài, chính mình cố gắng nhịn xuống
nổi ai oán tức giận, cố làm cho mình kềm nén lại.
Thế nhưng anh lại cười nhạt một tiếng, dứt khoát ngồi xuống ghế sa lon,
đôi mắt đen tuyền mà sáng rực, anh cố chấp nhìn lại cô nhẹ nhàng nói:
“Nếu hôm nay anh theo lời em nói, đi thẳng ra cửa, vậy Nhan Nhan, em hãy nói thật lòng, có còn muốn gặp lại anh khi anh tới nhà họ Quý hay
không?”
“Anh là ba của Noãn Noãn, tôi sẽ không ngăn cản cha con gặp mặt nhau.” Cô xoay người tựa vào cửa sổ, nhẹ thở dài.
“Được, vậy anh hỏi em, nếu anh có thể tới thăm Noãn Noãn, vậy anh có
được gặp lại em nữa không?” Khóe môi anh nở nụ cười nhẹ, cô không thấy
bàn tay anh hơi run rẫy đang nắm chặt lại.
Hoan Nhan không trả lời, khiến không khí trong phòng như đông cứng lại.
“Em lại bắt đầu khoảng cách với anh, hận anh, có đúng không?” Anh vẫn
đang mĩm cười, nhưng ý cười kia tràn ngập đau đớn. Hận đi nếu em muốn
hận, anh thầm nói.
Anh quay sang, khóe môi hơi giật giật: “Hận anh so với cuối cùng quên
anh thì tốt hơn, hận anh so với anh không được thấy em thì càng tốt
hơn.”
“Thân Tống Hạo, anh điên rồi!” Hoan Nhan cắn răng, khàn khàn cất tiếng nói, vành mắt ửng đỏ, đau xót.
“Phải, anh điên rồi, nếu như anh điên rồi bị bệnh chết, làm Hứa Hoan
Nhan em có thể liếc nhìn anh một cái, thấy rõ anh thật lòng bao nhiêu,
như vậy anh tình nguyện hiện tại sắp chết, người bệnh kia là anh, anh
nguyện chết đi để có thể có được trái tim của em!”
Anh chợt khống chế không được, gầm nhẹ lên, đáy mắt tràn ngập đau thương, tuyệt vọng dâng đầy.