Anh không trả lời, bờ vai hơi run rẩy, qua một hồi lâu anh mới khống chế được cảm xúc của
mình, ngồi xuống ghế sa lon: “Anh là người đã chết qua một lần, nhớ lại
hay là quên đều không quan trọng.”
“Á Hi... anh hận em sao?” Hoan Nhan lảo đảo đi xuống cầu thang, đứng thật gần trước mặt anh, dè dặt hỏi.
Á Hi khẽ cười, lại lắc đầu, ánh mắt anh chợt thay đổi đỏ lên, cảm thấy
trong mũi mình dâng lên chua xót và đau đớn, bất chợt muốn rơi nước mắt.
“Không hận em, cả đời này yêu còn không đủ, sao lại hận, vả lại anh cũng không nghĩ phải hận.” Anh cúi đầu, lông mi run run, bàn tay lục lọi trên bàn
hồi lâu mới tìm được bao thuốc lá, ngón tay run rẩy lấy ra một điếu
thuốc, châm mãi mới được. Vừa đưa lên khóe miệng, bị một bàn tay bé nhỏ
lạnh buốt giữ chặt lại: “Anh bệnh vừa mới bớt, không thể hút thuốc lá.”
Hoan Nhan nhỏ nhẹ nói, lấy điếu thuốc vừa mới đốt từ trên tay anh, dụi vào
gạt tàn dập tắt nó đi. Cô không dám nhìn mặt anh, không nghĩ đến, Á Hi
lại hồi phục trí nhớ nhanh như vậy.
Á Hi nắm chặt hai tay lại, cô đụng vào mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Em từ đầu tới cuối trong lòng đều đã có người khác, nếu không yêu tôi, tại sao còn xuất hiện trước mặt của tôi? Nếu như tôi có thể quên, vĩnh viển cả đời này đã quên. Nếu như có thể, thật tốt biết bao.
“Anh nhớ
đã từng nói với em, nếu như anh chết rồi, xin em đốt cho anh một ít giấy tiền. Anh không biết, lời hứa đó bây giờ còn có thể thực hiện hay
không?”
Anh thấp giọng nói, trái tim lạnh lẽo như nắm tro tàn,
anh không biết mình ngàn dặm xa xôi trở lại làm gì. Anh quên mất những
chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, thế nhưng anh lại nhớ, trong các giấc mơ
đều nhớ, anh yêu cô, yêu người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt mình mà mình cũng không biết. Cô có một cái tên rất xinh đẹp, gọi là Hứa
Hoan Nhan!
“Anh không được chết, nếu anh dám chết, cả đời này em
sẽ không tha thứ cho anh!” Cô bật khóc, đứng bên cạnh anh “Á Hi, hãy
sống thật tốt, coi như là em cầu xin anh, không cần suy nghĩ nhiều, Vũ
Hinh rất thích anh, em có thể nhìn ra, em biết anh cũng thấy được. Đừng
nên giống em phụ lòng tốt một người, hãy đối xử tốt với cô ấy.”
“Anh là người tốt, nhưng em không yêu anh, Vũ Hinh cũng là người tốt, thế
nhưng , anh cũng vậy không yêu cô ấy.” Á Hi nhẹ nhàng rút ngón tay bị cô nắm chặt ra, anh cúi đầu, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của cô, đôi mắt
đen sâu thẳm mà cô đơn: “Nếu như kiếp sau không có Thân Tống Hạo, thời
điểm anh gặp em khi em vẫn còn đang độc thân, vậy em có cho anh một cơ
hội không?”
Anh cúi đầu nhìn xuống, cô ngước mắt lên cặp mắt rưng rưng nhìn anh.
Cô gái đứng khuất phía sau cầu thang giơ tay bụm miệng, nước mắt rơi xuống nhạt nhòa.
“Em không cho anh nói cái gì chết, cũng không nói kiếp sau. Á Hi, em muốn
anh tìm một công việc tôt nhất, sau đó tìm được một cô gái tốt hơn em,
kết hôn, sống cho tới đầu bạc răng long, anh có hiểu không?” Cô gạt tay
anh ra, cố đè nén âm thanh liên tục gầm nhẹ.
“Được được, anh nhớ
rồi, em mau đứng dậy đi....” Anh cười khẽ, đưa tay kéo cô từ trên sàn
nhà đứng lên “Anh sẽ không chết, sẽ sống thật tốt hơn, em yên tâm đừng
khóc nữa.”
Tất cả thời gian, cuộc đời của em đều dành cho Thân
Tống Hạo, cho nên em mới không trả lời anh phải không? Nếu như anh chết, người lương thiện như em, cả đời này cũng sẽ không yên lòng. Nếu
như anh còn sống, coi hạnh phúc của em là phương thức sống, vậy có phải tâm của em sẽ yên
ổn , cả cuộc đời sau đó trôi qua trong hạnh phúc?
Anh cúi đầu, vỗ nhè nhẹ vào tay cô: “Đừng nói về anh nữa, em hãy nói một
chút về chuyện lúc trước của chúng ta, anh không nhớ nổi, chuyện cũ của
chúng ta anh đều quên hết.”
“Quên rồi thì không cần nhớ tới, chúng
ta nên hướng về tương lai, không phải sao?” Cô nén đau khổ vào tim,
không đành lòng nói cho anh biết những đau khổ trước kia.
“Phải
không nghĩ tới như vậy, quả thật không cần nhớ đến nữa.” Á Hi khẽ thở
dài, xoay mặt lại nhìn cô, nói khẽ: “Lần này gặp mặt, e là lần cuối
cùng. Qua năm mới, anh chuẩn bị cùng với cha mẹ định cư ở nước ngoài,
hai người họ cũng lớn tuổi rồi, anh muốn làm thật tốt đạo hiếu, vả lại
ba mẹ còn đang mong anh kết hôn, sanh con nữa đấy!”
“Sau này anh
không trở lại đây nữa sao?” Hoan Nhan cảm thấy trong lòng trống rỗng, cô sốt ruột nhìn lại anh, trong mắt hiện lên tia không muốn: “Anh không
trở lại xem tụi em sống tốt hay không sao?”
Anh đưa tay lên vuốt
tóc cô ra sau tai, dịu dàng cười to: “Nếu anh quay lại nhìn em thêm mấy
lần, chắc không thể đi được nữa. Thừa dịp bây giờ, anh còn có thể rời đi khỏi em....”
“Á Hi, nếu như em.... chúng em nhớ anh thì làm thế
nào liên lạc?” Cô không nhịn được lại bắt đầu khóc. Bất chợt anh ôm chặt lấy cô, dùng hết sức để ôm thật chặt, dường như muốn đem cô khảm vào
trong ngực mình vậy.
“Nhan Nhan, Nhan Nhan, Nhan Nhan....” Anh
kêu tên cô liên tục ba lần, rồi nghẹn ngào dừng lại: “Em có biết, anh
rời khỏi em, tựa như cắt đi trái tim mình vậy. Nhưng không có anh,
chuyện tình cảm khi xưa của em vẫn có thể tiếp tục. Anh chỉ là người dư
thừa, cũng là mạng người dư thừa đầy trắc trở.”
“Em không để
cho anh đi... Á Hi, em không muốn cả đời này không nhìn thấy anh, em
không muốn.” Hoan Nhan níu chặt lấy anh, rốt cuộc nhịn không được nữa,
òa khóc thật lớn.
“Nhan Nhan, đừng như vậy.” Anh từng chút, từng
chút gỡ tay cô ra. Anh vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh đèn sáng trên
lầu hắt lên một bóng dáng cao to đứng ở nơi đó. Bây giờ, anh muốn tự tay mình đẩy cô ra, đem cô đến bên cạnh người cô yêu.
“Đêm đã khuya, trở về phòng đi.” Anh cố nuốt nước mắt vào trong, giơ ngón trỏ lên lau
nước mắt trên gò má cô, cười nói: “Chờ anh thu xếp ổn thỏa, sẽ gởi bưu
thiếp báo tin, khi anh kết hôn, cũng sẽ gởi thiệp mời cho em, chờ anh có em bé, em phải đặt tên nghe thật hay cho con anh, chờ anh nhớ em....”
Anh cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, rồi lại cười lắc đầu: “Thôi.”
“Em về phòng đi.” Anh đứng lên, từng từng bước rời đi, bóng lưng kia thật cô đơn làm sao.
Đã mấy lần Hoan Nhan đưa lên muốn kéo anh lại, mấy lần muốn mở miệng gọi
anh, nhưng sau cùng vẫn không thể mở miệng, cũng không thể nhúc nhích
gì.
Ba ngày sau, Á Hi và Vũ Hinh bay trở về nước Mỹ.
Mùng hai tết, Á Hi và Vũ Hinh sẽ đi về Mỹ, lúc ra sân bay tiễn hai người, Noãn Noãn cũng có mặt.