“Được rồi anh đừng
giả vờ nữa, anh có muốn ngủ hay không?” Hoan Nhan im lặng, anh cũng đã
hơn ba mươi tuổi, thế nào lại nổi lên cái tính trẻ con thích ầm ĩ giống
như Noãn Noãn.
Lại một lần nữa cùng nằm trên giường lớn, Hoan
Nhan hoảng hốt giống như bị mộng du. Nhớ tới năm năm trước, cô và anh
cũng từng thân mật như vậy, cuối cùng lại trở mặt ly hôn, thề cả đời
không qua lại với nhau, nhưng mà người nào đó lại muốn qua, bọn họ còn
có thế có ngày như vậy sao?
Lần nữa sống chung một chổ, lần nữa
bắt đầu cuộc sống mới, lần nữa chấp nhận đối phương. Thậm chí, còn giống như cặp vợ chồng bình thường, vui vẻ đùa giỡn, ăn cơm xong lại cùng
nhau trở về phòng ngủ.
“Em đang suy nghĩ gì?” Anh từ phía sau ôm
cô, thân hình hai người áp sát vào nhau, kín kẽ hết sức, nơi nào đó đang mãnh liệt***, bị anh liều mạng nhẫn nhịn dằn xuống, chỉ dịu dàng trò
chuyện với cô.
“Không có gì.” Cô nằm trong lòng anh, nghĩ mình sẽ cảm thấy không quen. Nhưng không ngờ chỉ mấy phút cô đã tự nhiên, giống như thuận nước đẩy thuyền lên. Dù sao, từng là vợ chồng một năm với
nhau, cũng từng thân mật, cơ thể và tim cô thành thói quen dựa vào bên
cạnh người đàn ông kia.
“Nói gạt anh!” Anh trừng phạt cô, vòng
tay ôm càng chặt hơn, cúi đầu xuống. Vai áo ngủ lệch qua một bên, lộ ra
da thịt trắng nõn nà. Cổ họng anh căng thẳng, nhịn không được liền cúi
đầu hôn xuống, càng lúc càng không dừng lại được. Nụ hôn kia kéo dài từ
từ dần xuống phía dưới, cuối cùng bùng cháy lên không dập tắt được....
“Thân Tống Hạo...” Cô muốn đẩy anh ra, nhưng tay anh tham lam tiến vào trong
áo ngủ, lướt trên da thịt mềm mại của cô. Hoan Nhan cảm thấy lổ chân
lông toàn thân dãn nở hết. Không biết là khao khát, hay là sợ hãi, cô
nhìn anh, trong bóng đêm nhìn gương mặt điển trai của anh, đột nhiên rơi nước mắt.... Cô yêu anh, đã bao đêm khi trước, cô từng ảo tưởng hôn
anh, ôm chặt lấy anh. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, cũng chỉ là giấc mơ, còn
lại sau đó chỉ là nỗi cô đơn trống trãi vây quanh cô....
“Đừng
khóc... Nhan Nhan, anh yêu em.” Anh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt
của cô: “Chậm năm năm, nhưng may mắn không phải trễ cả đời.”
“Đừng cự tuyệt anh nữa.” Anh nói thì thầm, trong đôi mắt có vài phần khát
vọng, nhiều hơn nữa là thâm tình: “Đừng cự tuyệt anh nữa, anh cũng là
con người, cũng phạm lỗi lầm, nhưng xin hãy cho anh một cơ hội, cũng là
cho tương lai của chúng ta một cơ hội, có được không em?”
Hoan
Nhan không trả lời, chỉ là vùng vẫy từ trong ngực anh yếu dần đi. Cô
ngước nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau chăm chú. Đây là người cô khao khát
bao nhiêu lần, đã từng ước mơ biết bao về một tình yêu duy nhất.
“Anh có thể không thay lòng, làm ra chuyện gì tổn thương em, phá hủy cuộc
hôn nhân chúng ta lần nữa...” Cô liên tục truy hỏi, cảm thấy khóe mắt
nóng bỏng, nước mắt như chực chờ rơi xuống.
“Sẽ không, tuyệt đối
không. Nếu anh mà làm ra loại chuyện như vậy, em hãy phạt anh đi, phạt
Noãn Noãn cả đời không nhận anh làm cha.” Anh cúi đầu che lại môi đỏ
mọng của cô, nghiêng người hôn: “Bà xã, anh sai lầm rồi, sai thật rồi.”
Phòng tuyến trong lòng lúc nãy mới nới lỏng ra một chút xíu, bây giờ cuối
cùng hoàn toàn sụp đổ. Cánh tay cô mềm nhũn vòng quanh cổ anh, chịu
không được thân hình cường tráng của anh, cảm nhận được sức nặng của anh đè xuống người làm cô như ngạt thở, hô hấp không nổi, lại cảm thấy,
được như vậy cảm giác thật sự là hạnh phúc thỏa mãn, cô thật không muốn
buông tha
nữa.
“Em đồng ý, bất kể như thế nào, không được bỏ rơi em và con gái.” Cô chủ động ôm cổ anh, dùng hết sức ôm chặt lấy anh.
“Sẽ không, bà xã, em hãy tin tưởng anh.” Anh buông đôi môi sưng đỏ mọng của cô ra, không ngại làm phiền người khác nhìn cô cam đoan một lần nữa.
Hoan Nhan lúc này mới nháy nháy mắt, hơi lộ ra một chút ý cười. Ngón tay cô
lướt qua gương mặt anh, đầu ngón tay viền quanh khuôn mặt. Hơi lạnh ngón tay mang theo ma lực, làm cho anh không khỏi trầm luân vào.... “Nơi
này, về sau chỉ có thể nhìn em thôi!” Cô dí dỏm vuốt ve đôi mắt của anh, học theo cách nói của anh, bá đạo và kiêu ngạo.
“Được, chỉ nhìn mỗi mình em.” Anh cười, nhướng hàng lông mày lên, anh cảm thấy vui thích khi nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô.
“Cái tay này cũng chỉ có thể nắm tay em, chỉ có thể chạm vào mỗi em.” Cô cầm bàn tay to lớn của anh, bá đạo tuyên bố.
“Đều nghe theo em.” Dứt lời anh ôm cô vào trong ngực, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc cô, cúi xuống nhìn mặt cô: “Ai có thể nghĩ tới Thân Tống
Hạo, lúc trước vô pháp vô thiên, từ trước đến giờ không ai bì nổi, bây
giờ lại bị một phụ nữ bé nhỏ ăn sạch sành sanh.”
“Anh không vừa ý?” Cô không chút do dự nhíu mày nhìn lại anh, lớn giọng hỏi lại.
“Anh làm sao dám? Làm sao dám...” Anh cúi đầu, nụ cười tràn ngập nhìn lại
cô: “Anh cam tâm tình nguyện bị em ăn sạch sẽ, tốt nhất bây giờ, có thể
bị em không nói không rằng ăn không còn manh giáp...”
“Phì, nói
ba câu là thế nào cũng không đàng hoàng, cẩn thận không anh dạy hư Noãn
Noãn.” Hoan Nhan bật cười nhìn anh, ngón tay vô thức bắt đầu vuốt ve
quanh ngực anh.
“Bảo bối chúng ta về sau cũng không nên giống em
sao mà nhu nhược, hư một chút cũng tốt. Tốt nhất giống như anh, vậy mới
không bị đàn ông khi dễ.”
“Noãn Noãn sao lại háo sắc giống anh
được?” Hoan Nhan giận dữ mắng một tiếng, ngước mặt lên cắn một phát vào
xương quai xanh của anh, cô trợn tròn mắt, câu hồn đoạt phách khiêu
khích nhìn lại anh: “Đại sắc lang, anh cũng có hôm nay!”
“Anh
nhận tội, tùy em xử trí...” Anh bật cười, bị nụ hôn của cô trêu đùa,
dường như không khống chế được phần cơ thể đang háo hức....
“Anh
nói?” Hoan Nhan xấu xa cười nhẹ, chợt ôm lấy anh chặt hơn, thân hình mềm mại dán sát vào người anh, nụ hôn của cô hơi chếch lên. Đầu tiên là
xương quai xanh, kế đó là lướt nhẹ đến hầu kết ( là trái cổ của đàn ông í ), cuối cùng khẽ cắn nhẹ vào cằm của anh, đầu lưỡi liếm nhẹ nhàng vờn
quanh. Cảm giác phía dưới cơ thể anh căng cứng, Hoan Nhan bật phì cười
một tiếng, cắn day day lổ tai anh khẽ nói: “Này , anh vẫn còn nhịn tới
khi nào?”