Cô ngồi không yên ở
ghế sa lon, xoay mặt nhìn phía ngoài phòng khách.... Sắc trời u ám nặng
nề cơ hồ muốn mưa, mây đen dày đặc như đè trên đỉnh đầu người, khiến cho không ai có thể thở nổi.... “Thiếu phu nhân, cô ăn thêm chút gì nữa
đi.” Chị Tần vẫn thân thiết xưng hô với cô như trước kia, ân cần mở
miệng khuyên nhủ.
Hoan Nhan mệt mỏi đứng lên, khoát khoát
tay vừa muốn nói, ngón tay lại không biết trong lúc vô tình đảo qua quét vào nơi nào, chỉ nghe một tiếng phịch, tiếp theo là tiếng thủy tinh bị
bể truyền đến. Hoan Nhan lúng túng xoay người nhìn trên đất mảnh văng
tung tóe. Cái bình hoa kia cô vẫn còn ấn tượng, giống như năm năm trước
khi ông nội còn sống, đã thấy nó được ông nội đặt ở trong phòng. Không
biết đã qua bao nhiêu năm rồi, sớm không bể muộn không bể, cố tình vào
lúc này bị cô vô ý quơ trúng, thế là biến thành một đống vất đi không
đáng một phân tiền.
“Ôi chao, này....” chị Tần hình như cũng sợ
hãi, đến khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hoan Nhan, chị cuống quýt
cười nói: “Thiếu phu nhân, cô đi nghỉ một lát đi, để tôi dọn dẹp sạch sẽ chổ này được rồi.”
“Chị Tần, bảo quản gia chuẩn bị xe, tôi muốn
đi ra ngoài một lát.” Hoan Nhan tinh thần không ổn, cô vừa mặc áo khoác
thật nhanh, vừa cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.
“Dạ biết, Thiếu
phu nhân.” Chị Tần thấy sắc mặt cô quá khó coi, không dám nhiều lời, lật đật đi kêu chuẩn bị xe. Hoan Nhan vừa mới chạy ra khỏi phòng khách, bầu trời âm u liền đổ mưa, càng lúc càng nặng hạt. Cô vươn tay ra, những
giọt nước rơi vào bàn tay mơ hồ đau nhói, đáy lòng Hoan Nhan như rơi vào vực thẳm u tối... Chị Tần cầm ô che trên đỉnh đầu cô, thận trọng nói:
“Thiếu phu nhân, vẫn phải đi ra ngoài sao? Trời mưa to quá....”
“Phải, lập tức đi đến công ty của Hạo.” Hoan Nhan trầm giọng nói, sau đó đi
vào trong màn mưa. Chị Tần lật đật chạy theo sau, không ngờ gió lốc mạnh quá,, cái ô bị thổi bật nghiêng ngã, nước mưa tuôn ầm ĩ, trong nháy mắt bộ đồ trên người cô đã ướt hơn phân nửa. Hoan Nhan cũng không để ý, chỉ vội vã đi về phía xe đang đậu: “Đến công ty!”
Cửa xe đóng ầm một cái mạnh, tài xế lập tức chạy ra cổng, Mưa to dọa người, gió thổi gào
thét không ngừng. Trong màn mưa vây kín, xe gian nan từng tấc chạy về
phía trước, trong lòng Hoan Nhan thật khó chịu, nỗi sợ hãi từng chút
từng chút dâng cao....
Trong phòng họp thương vụ ở tầng cao nhất,
tiếng cãi vả liên tiếp đinh tai nhức óc. Thân Tống Hạo đứng trước cửa sổ to sát đất, nhìn thẳng ra phía màn mưa không nói một lời.
“Ban
đầu tôi đã trăm phương nghìn kế ngăn cản a Hạo, chúng ta không thể tiêu phí lớn như vậy tài lực vật lực đi cạnh tranh một khu đất còn chưa khai thác, cậu ta lại cố tình không nghe, bây giờ mấy ông xem...aizz!”
“Đúng rồi, đúng rồi, a Hạo cậu ta bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, mấy lão già
chúng ta thế hệ chú bác nói chuyện có ai coi ra gì sao?”
“Tôi
nói, lão Trương, không bằng chúng ta cũng từ chức thôi, Thân thị từ lúc
khởi nghiệp tới bây giờ có khi nào tình hình lại bi đát như bây giờ?”
“Bây giờ nói những lời này có ích gì? A Hạo tuổi còn trẻ, kinh nghiệm chưa
đủ, nhưng ông cụ lại cứ giao Thân thị to như vậy cho cậu ta phụ trách,
bây giờ nhìn đi...”
“Các người bớt tranh cãi một ít đi, hãy suy nghĩ tìm biện pháp cứu vãn cục diện hiện tại mới là mấu chốt nhất!”
“Cứu vãn thế nào? Hắc.... Buồn cười! Từ xưa tới nay dân bất hòa quan đấu,
huống chi, chúng ta đang ở trên địa bàn người ta. Tôi nói này anh Mục
Dương, anh đừng quá ngây thơ! Theo tôi thấy, chuyện này vốn là cái bẫy.
Tập đoàn LN buông lời đồn ra ngoài không tiếc bất cứ giá nào cũng phải
lấy cho được mảnh đất kia, tung hỏa mù cho chúng ta. Lần này tốt rồi,
chúng ta đấu thầu thành công, cũng không thấy người ta bị chọc tức tới
điên, rõ
ràng chúng ta bị gài bẫy rồi!”
“Chính phủ làm ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ không một ai đoán được tiếng gió nào?”
“Chính sách của chính phủ, ba ngày thay đổi như vầy, năm ngày thay đổi như
kia, ai có thể đoán được? William, người ta là bạn tốt của thị trưởng
Đặng. Hiện tại, bí thư Từ đi tỉnh họp đến ba tháng, mọi việc lớn nhỏ đều do thị trưởng Đặng định đoạt. Đừng nói là một mảnh đất, nếu hiện tại
người ta ép chúng ta rời khỏi thành phố A, ai có thể nói một chữ không?”
“Ngược lại tôi muốn nhìn xem người này có bao nhiêu khả năng?” Thân Tống Hạo
chợt xoay người, giọng nói không lớn, nhưng cũng uy chấn mười phần. Mọi
âm thanh đang nhao nhao ồn ào cũng dần yên lặng.
Kỳ Chấn và Trần
Nhị đối diện nhìn một cái, cũng mở miệng tiếp lời: “Hiện tại trước mắt,
mọi người lại không nghĩ biện pháp nào để qua được cửa ải khó khăn này,
còn ngồi đây anh oán trách tôi, tôi oán trách anh. Nếu như Thân thị thật sự có bất trắc gì, các vị cũng đừng nghĩ sống dễ chịu. Theo tôi được
biết, trong tay các vị thành viên Ban hội đồng quản trị nắm một số cổ
phần, hoa hồng cũng không ít, còn mượn danh tiếng Thân thị ở bên ngoài
thu lợi cũng không phải con số nhỏ.”
Một câu vừa nói xong, nét
mặt mấy người đang ngồi xung quanh bàn họp thay đổi thật khó nhìn, thậm
chí có người đang nhìn bọn Kỳ Chấn trong đáy mắt mơ hồ oán hận.
“Về mảnh đất Thúy đê nhã trúc kia, chính phủ chỉ dự bị tạm thời đưa giá
thấp thu hồi lại, ai cũng không cần bàn luận nữa, chuyện này tôi sẽ xử
lý. Chỉ là...” Thân Tống Hạo ngừng lại, trên mặt như cũ vẫn không thấy
mảy may khẩn trương, ngược lại mang theo vẻ mặt chắc chắn, nhàn nhã:
“Chỉ là chuyện này vẫn chưa có gì xác định, tôi không muốn nghe bất kỳ
ai bàn tán chuyện này, gây xôn xao đến nhân viên công ty, tất cả rõ
chưa?”
“Tôi nói này a Hạo, anh chuẩn bị giải quyết chuyện này như thế nào? Bên phía thành phố văn kiện cũng đều đã phác thảo hoàn chỉnh
rồi....”
“Nếu chỉ là phác thảo, vậy nói rõ chuyện còn chưa quyết
định. Nếu chưa có quyết định chắc chắn, vậy còn có thể thương lượng lại. Tôi không tin chính phủ lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để chèn ép một công ty lớn có danh tiếng. Tôi cũng không tin, Thân thị chúng ta trải
qua nhiều sóng gió thăng trầm, chuyện nhỏ này mà không vượt qua được!”
“Tốt tốt tốt, đúng là nghé con không sợ cọp. Anh đã chắc chắn như vậy chúng
ta có thể yên tâm. Nhưng mà a Hạo à, tôi và mấy chú bác đây tuổi cũng đã lớn, không muốn chiếm một chổ ngồi hoài mà không có cống hiến nào. Tôi
thấy Kỳ Chấn và Trần Nhị bọn họ rất có khả năng, không bằng chúng tôi từ chức....”
Thân Tống Hạo cười nhạt, ngẩng đầu liếc nhìn mấy lão
cáo già ngồi trước mặt. Anh không lên tiếng, mãi một lúc sau đợi đến khi có mấy người không chịu nổi đòn cân não, bấy giờ Thân Tống Hạo mới nhàn nhã đi tới ngồi xuống ghế sa lon, cười cười nói: “Mấy vị chú bác, tôi
có mấy câu muốn nói....”