“Tại sao Nhan Nhan
lại hỏi con, đứa bé trong bụng Thái Minh Tranh là con của ai?” Thân Tống Hạo nhịn không được cắt ngang lời bà. Nghĩ đến câu hỏi cuối cùng của
Nhan Nhan, trong lòng thật buồn bực.
“Có lẽ, có lẽ là do Nhan
Nhan thấy mẹ đi cùng với Minh Tranh đến chổ khám thai nên hiểu lầm thôi… Bởi vì lúc ấy mẹ cũng đang tức giận, nên không giải thích rõ…” Thích
Dung Dung lúng túng cười, trong đầu mau chóng xoay chuyển lấp liếm.
“Mẹ!” Thân Tống Hạo tức giận đến phát điên, hai quả đấm nắm chặt lại, vung tay lên hướng trên mặt Thích Dung Dung đập tới….
“A…. A Hạo, mẹ là mẹ của con!” Thích Dung Dung hoãng hồn ôm đầu thét chói
tai, sắc mặt trắng bệch nhìn Thân Tống Hạo giận dữ, cả người gần như xụi lơ trên mặt đất.
Quả đấm cứng rắn xượt qua đầu bà, Thân Tống Hạo đập thật mạnh một quyền xuống bàn trà, âm thanh loảng xoảng vỡ vụn vang lên trong phòng khách. Ly tách, ấm trà đều rớt xuống đất, quay mòng
mòng mấy vòng bể vụn ra.
Thoáng chốc, không khí trong phòng cơ hồ ngưng đọng lại, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của anh vang vọng trong phòng khách.
Thích Dung Dung hoảng sợ mặt không còn chút máu, chỉ trợn mắt sững sờ ở một
bên. Bà nhìn những mảnh vở thủy tinh mơ hồ còn thấy được hoa văn, nằm
rải rác xung quanh, không khỏi xanh mặt. Nếu một quyền ấy nện vào trên
mặt bà…. Trời ạ! Vậy chẳng phải là muốn hủy dung nhan của bà sao, mười
ngày nửa tháng thật xấu hổ không dám gặp ai, cả đời này khỏi đi giao
tiếp luôn sao?
“Nếu như để con biết còn có lần nữa, mẹ nói với
Nhan Nhan một câu tương tự như vậy, con tuyệt đối sẽ không nương tay
giống như hôm nay. Đó là vợ con, với mẹ không có quan hệ gì. Nếu như mẹ
còn châm ngòi ly gián, khiến cho con và Nhan Nhan phát sinh ra mâu thuẫn gì, đừng trách con quyết không tha thứ!”
Giọng nói khàn khàn,
giận dữ quăng ra mấy câu, anh xoay người đi ra khỏi phòng khách. Tiếng
bước chân nhanh dồn dập giồng như nện vào ngực Thích Dung Dung. Không
nhớ rõ đây là lần thứ mấy, con trai vì người phụ nữ kia trở mặt với bà.
Tốt xấu gì bà cũng là phu nhân nhà họ Thân, tốt xấu gì bà cũng là mẹ
Thân Tống Hạo, nháo đến không chừa cho bà một chút tôn nghiêm, đến mặt
mũi cũng không còn!
Hứa Hoan Nhan, cô đừng tưởng rằng Thân Tống
Hạo yêu cô thì cô muốn làm gì thì làm. Cô lựa chọn xui hắn tới tìm ta
tính sổ, để cho mẹ con ta bất hòa nhau, cô thật ác độc! Ta sẽ không để
cho cô đạt được như ý, làm cho cô vĩnh viễn không vào được cửa nhà họ
Thân, đến khi Minh Tranh sinh đứa bé ra, Hứa Hoan Nhan cô e là lúc đó
khóc không ra nước mắt!
Thân Tống Hạo trên đường lài xe về lòng
dạ rối bời, khi lái xe vào biệt thự, anh hỏi quàn gia biết Hoan Nhan
không có bỏ đi, mới hơi yên tâm.
Vào cửa trước xuyên qua phòng
khách đi thẳng lên lầu, đứng ở trước cửa phòng ngủ. Qua khe cửa ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ hắt ra. Anh giơ tay, mấy lần tính gõ cửa, rồi lại không có dũng khí. Gạt cô, hao hết tâm ý toàn bộ gạt cô, nhưng nháo cho đến
bây giờ cũng không thể vãn hồi cục diện.
Cô tha thứ cho anh sao, còn có thể tin tưởng anh sao?
Mặc dù anh biết Thích Dung Dung nói tránh nặng tìm nhẹ, nhưng lấn này, anh
thề là mình trong sạch. Bởi vì đã mấy năm rồi, anh chưa hề chạm vào
người phụ nữ nào khác, càng miễn bàn đến cái người có tên chưa từng nghe qua, Thái Minh Tranh!
Giơ tay lên rồi lại hạ xuống, anh ờ phía
ngoài phòng cô đi tới đi lui, không biết tính sao. Nghĩ đến cô nghe được những lời nói chói tai kia, nghĩ đến cô bị uất ức, trong tâm anh cảm
thấy khó chịu. Anh thật sự là vô dụng, ngay cả chính mình thích một
người, cũng không đem lại cho cô ấy một cuộc sống hoàn mỹ tốt đẹp.
Hoan Nhan ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối tựa vào cạnh giường. Hơi thở con gái nhàn nhạt bên tai cô, khiến lòng cô dần dần bình tĩnh trở lại. Tiếng
bước chân của anh do dự, lưỡng lự, tim cô rốt cuộc không cách nào an ổn. Thất vọng, hoàn toàn thất vọng rồi. Yêu hận nhiều năm như vậy, đột
nhiên cô hiểu ra, cảm thấy đầu óc mình thông suốt, không còn lưu luyến
chút xíu nào.
Anh dối lừa hay là thật tâm, là chân tình hay là
giả dối, thậm chí ngay cả chút xíu mong mõi hay chờ đợi cô, cũng không
có. Thì ra là khi không còn thương một người, khi đó chỉ cần một nguyên
nhân, một câu nói hay một giây đồng hồ thôi.
Hoan Nhan quay mặt
sang khe khẽ hôn con gái, cô bé vẫn như trước đây ngây thơ hồn nhiên,
mặc kệ ba mẹ cãi nhau vì cái nguyên cớ gì, cô bé vẫn say sưa trong giấc
mộng của mình, hoàn toàn không biết đến,
Cô nên làm như thế nào?
Mang theo Noãn Noãn bỏ đi lần nữa? Cô nói sao cho Noãn Noãn hiểu, nơi
này không có chổ cho mẹ con cô đặt chân?
Buồn bã ngồi đến nửa
đêm, cô mới thiêm thiếp ngủ, nhưng rồi vẫn bị đánh thức bởi Noãn Noãn
dậy sớm. Hai mẹ con
ôm nhau đùa giỡn hồi lâu, vừa vặn hôm nay là chủ
nhật, không cần đưa Noãn Noãn đi học, nên dứt khoát ở trên giường trò
chuyện không đứng dậy.
“Mẹ, ở trường học con rất thích một bạn
học trai.” Noãn Noãn nằm ghé vào trên người Hoan Nhan, khuôn mặt nhỏ
nhắn béo mũm mĩm cọ vào trên cổ cô ngây thơ nói.
“Thích thật không đấy?” Hoan Nhan cảm thấy được ở cùng với con gái mình, thì bao nhiêu uất ức khổ sở dường như đều tan biến hết.
“Rất thích, rất thích, thích nhiều như vậy nè.” Noãn Noãn cố gắng dang thật rộng tay ra, khoa trương quơ tay múa chân nói.
“Noãn Noãn thích bạn học trai đó được bao lâu?” Hoan Nhan nhắm mắt lại, ôm con gái nhẹ nhàng hỏi.
“Anh Hiền Trữ là người tốt nhất thế giới, Noãn Noãn sẽ luôn luôn thích anh ấy.”
“Nhưng nếu như anh Hiền Trữ của con không thích con, hoặc khi dễ con, chọc cho con tức giận thì phải làm sao?” Hoan Nhan không hiểu vì sao đáy lòng
dâng lên buồn bã chua xót. Khi nào thì, đơn giản yêu một người, chỉ yêu
một người, thoáng chốc biến thành giấc mộng xa vời.
Noãn Noãn
nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nhăn lại. Cô bé cau mày suy nghĩ rất lâu, mới từ từ nói: “Nếu là vậy, con vẫn thích anh Hiền
Trữ. Anh ấy không thích con, xem thường lời nói của con, vậy con sẽ
không vui và khó chịu. Nhưng con muốn mỗi ngày khi đi học đều nhìn thấy
anh Hiển Trữ, tan học thì cùng nắm tay nhau về nhà. Mẹ, tại sao phải
nghĩ nhiều chi cho phức tạp, chỉ là thích cũng đủ rồi, không phải sao?”
Hoan Nhan nghe con nói xong, không kềm được nước mắt lại rơi xuống, chỉ là thích thật sự đã đủ chưa?
Trong thế giới của trẻ con, nhiều lắm chỉ là giận dỗi thì không chơi cùng vời bạn, vui vẻ rồi lại tiếp tục nắm tay nhau đùa giỡn, thế nhưng trong thế giới người lớn thì sao? Có phản bội, cũng có tổn thương, cô sức cùng
lực kiệt rồi. Từ trước đến nay cô không phải là người giỏi về tranh thủ, cố gắng một lần, hai lần, cơ hồ tiêu hao hết sức lực của cô. Cả đời này cô sợ nhất là bị phản bội, Tống Gia Minh một lần, Thân Tống Hạo một
lần, cô hoàn toàn đã chịu đủ rồi.
“Mẹ, mẹ thích cha…. Chú sao?”
Noãn Noãn lại hiếu kỳ bắt đầu hỏi thăm. Thật ra cô bé rất thích cái chú
đó, nếu có người cha như vậy cũng không tồi nha.
“Thích, nếu như
không thích làm sao lại sinh Noãn Noãn chứ?” Cô vuốt ve khuôn mặt con
gái, trên mặt nở nụ cười buồn. Quả thật lúc trước quyết một lòng yêu
anh, chưa từng có ý nghĩ rời bỏ hoặc buông tay.
“Mẹ, nếu như sau này ba chọc mẹ tức giận, mẹ có còn thích ba nữa không?”
“Sẽ không…” Hoan Nhan nhẹ nhàng lắc đầu. chờ con trưởng thành rồi sẽ hiều.
Yêu một người, một lòng một dạ yêu một người thì mệt mõi dường nào, khổ
sở dường nào. Noãn Noãn, mẹ hy vọng con được gả cho người yêu con nhiều
hơn con yêu người ta. Phụ nữ nếu có được tình yêu duy nhất từ người đàn
ông, đó mới là cuộc tình đẹp vĩnh viễn.
“Tại sao vậy chứ? Nếu mẹ
không thích ba, vậy có nghĩa là phài ly hôn?” Noãn Noãn hơi lo lắng nhìn mẹ, nếu như ba mẹ ly hôn thì cô bé lại trở thành đứa nhỏ không cha rồi.
Hoan Nhan không biết trả lời sao với con, không thể làm gì khác hơn là ôm
lấy cô bé, chần chờ hồi lâu, cô mới yếu ớt nói: “Noãn Noản, nếu sau này
không được gặp ba nữa, con có buồn không?”
Noãn Noãn tức thì cắn đôi môi, cô bé mở to mắt nhìn mẹ, sợ hãi nói: “Mẹ có thể hay không, không cần mang con đi chạy trốn….”
“Hứa Hoan Nhan, sao em lại ích kỷ như vậy. Em lại muốn mang theo con gái bỏ
anh đi, em muốn dẫn con đi nơi đâu? Hay là em nghĩ muốn nhà chúng ta ba
người chia cắt ra, trong lòng em mới thòa mãn đúng không?”
Cửa
phòng ngủ bỗng nhiên bật tung. Hình như cả đêm anh không có ngủ, cả
người đầy mùi rượu. Cứ như vậy xông tới nhào vào bên cạnh cô, níu lấy cổ áo cô dùng sức lắc lắc.