Nhưng có đúng sẽ như vậy thật không. Cô biết, điều đó vĩnh viễn là không thể có.
“Cả đời này em khao khát được anh yêu thương đón nhận, thu xếp ổn thỏa,
chăm nom chu đáo, tránh cho em mọi sợ hãi, tránh cho em mọi đau khổ,
tránh cho em khỏi kiếp sống lang thang, tránh cho em bất kể chuyện gì
không đúng như ý muốn”
“Nhưng anh ạ, em biết, em vẫn luôn biết rằng điều đó vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.”
Cô không nhớ rõ đã đọc qua câu nói ấy ở chỗ nào, nhưng cảm thấy mọi chuyện thật hợp với tình hình bây giờ, cho nên tự nhiên nhớ tới. Hóa ra, suốt
bao năm qua những điều cô luôn mong ước cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Nhưng mà cô không biết những điều mình mong đợi ấy có đến hay không.
Ở bên cạnh anh thật là hạnh phúc, thoạt nhìn đúng là hoàn mỹ, nhưng cô
lại cảm thấy cuộc sống hạnh phúc ấy đã có vết rạn nứt.
Trên
đường trở về, trong xe thật là yên tĩnh, cô xa xôi hỏi anh: "Anh có còn
nhớ bốn tháng trước, trên người anh đầy những vết hôn không?"
Anh có chút mệt mỏi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy cô hỏi vậy liền cười vui vẻ: "Nhớ chứ, anh còn nói với em bây giờ đã thay đổi trở nên mãnh
liệt hơn mà."
"Thật ra thì." Cô nghiêng mặt, bình tĩnh quan
sát anh: "Em chưa bao giờ có kiểu hôn anh sâu như vậy. Những vết hôn ấy, em nhớ không lầm, không phải là do em lưu lại."
"Bậy bạ!"
Anh làm ra vẻ tức giận, giơ tay lên vỗ nhẹ đầu của cô, nhưng đôi mắt lại chan chứa cưng chiều: "Không phải là em, chẳng lẽ lại là chó mèo sao?
Hàng ngày mỗi buổi tối anh đều về nhà đúng giờ, trả bài đúng hạn, làm
sao còn có tinh lực mà đi tìm người phụ nữ khác nữa đây?"
Hoan Nhan không khỏi thấy tủi thân, cô là người rất rụt rè lại hơi có chút
tự ti, từ trước tới nay suốt trong thời gian sống cùng với anh, cô luôn
luôn là người bị động, bị động yêu anh, bị động ly hôn, bị động khi trở
lại bên cạnh anh một lần nữa, thậm chí bị động ngay cả khi hoan ái cùng
anh một lần lại một lần.
Còn những vết hôn kia, như cố tình
để lại dấu vết thành từng mảng lớn một, tựa như đang cố ý biểu thị công
khai một mục đích gì đó, căn bản không phù hợp với những tác phong, cũng như không phù hợp với tính cách của cô.
" Chẳng lẽ anh chưa bao giờ hoài nghi tới điều đó sao? Kết hôn với anh một năm, có bao giờ
em quá chủ động đâu. Cho đến bây giờ chúng ta sống vui vẻ cùng nhau như
thế, mà em cũng chưa một lần chủ động quá mức như vậy. Những thứ kia vết hôn, không phải của em." Cô chợt lắc đầu nhẹ nhàng một cái, cười khổ:
"Thật sự, đó không phải là của em."
"Nhan Nhan, rốt cuộc em muốn nói cái gì?" Nghe những lời này của cô anh không khỏi cau mày.
Thời điểm muốn phản bác anh liền chợt nhớ lại tới mấy tháng trước, có
ngày nào đó vào buổi tối anh không trở về nhà, hình như là anh uống say, say đến bất tỉnh nhân sự, hơn nữa lúc sáng sớm khi thức dậy anh thấy cả người mệt mỏi gần như rời rã. Khi rửa mặt anh nhớ là anh còn tự chê
cười mình, tự chê cười anh mới xa cô có một buổi tối đã có giấc mộng làm mất thể diện, thấy những vết hôn kia, anh vẫn nhớ anh đã suy nghĩ ở
trong lòng rằng Nhan Nhan của anh đã thay đổi trở nên mãnh liệt vô
cùng...
"Nhan Nhan, em không cần nói nữa, hình như anh đã
nhớ ra một điều gì đó." Thân Tống Hạo trầm mặc ngồi dựa trên ghế, người
lăn lộn trên thương trường, không có ai tửu lượng không tốt, anh không
thể mới uống hai ba ly rượu liền say đến bất tỉnh nhân sự như vậy được.
"Anh sao vậy?" Hoan Nhan nhìn vẻ mặt âm tình bất định của anh liền hỏi. Ô tô đang lướt nhanh trên đường cây cối rậm rạp, ánh nắng thưa thớt lọt qua
tán lá um tùm, lúc chiếu xuyên qua cửa sổ xe liền biến thành tối sẫm như màu trà, làm khuôn mặt của anh chìm trong mảng bóng râm, khiến cô không nhìn rõ được nét mặt của anh.
Chuyện còn chưa tìm ra được
chút đầu mối nào, Thân Tống Hạo không muốn để làm cho cô lo lắng vô
nghĩa. Nói cho cùng, thật ra cho đến tận bây giờ anh cũng chưa biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
.
"Nếu em cảm thấy không an
lòng, vậy thì anh sẽ hết sức cố gắng tự mình đi điều tra các manh mối,
đợi đến lúc chân tướng của chuyện này lộ ra hết, tất nhiên anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ em hãy tin tưởng ở anh, tất cả mọi
chuyện hãy giao cho anh xử lý có được hay không?"
Cô có thể
nói một câu “không được” sao? Nếu như anh cố ý không muốn để cho cô
biết, thì dù cô có hao tổn tâm cơ cũng không đấu lại anh.
Cô gật đầu một cái không nói thêm gì nữa. Sau khi đưa cô đến nhà Duy An,
anh nói có chuyện cần giải quyết liền lập tức bảo tài xế lái xe đi. Anh
chỉ nói lại buổi tối sẽ tới để đón cô và Noãn Noãn, Hoan Nhan không tỏ
rõ ý kiến, chỉ “Vâng” một tiếng rồi xuống xe.
Noãn Noãn còn
đang ngủ trưa, ngồi một mình trong phòng khách xem TV, chỉ một lát cô
liền cảm thấy buồn chán, chợt có tiếng chuông điện thoại di động vang
lên, Hoan Nhan cầm điện thoại lên, nhìn thấy mã số xa lạ, cô có chút
nghi ngờ nhưng vẫn bấm nút nghe: “A lô, ai vậy?”"
Chẳng lẽ lại là Thái Minh tranh gọi điện thoại tới?
"Nhan nhi, là anh đây, Tống Gia Minh." Giọng nói của anh ta trầm thấp có phần chững chạc, không hề giống tính cách luôn luôn bướng bỉnh của chàng
trai anh tuấn hồi sáu năm về trước.
Khi Hoan Nhan lại nghe
thấy tiếng nói của anh ta lần nữa, dường như trong lòng có cái gì đó như gần gũi hơn. Cô nhớ lại những lời nhắn nhủ của
anh ta hồi còn ở
California, không khỏi cảm thấy bùi ngùi: "Tống Gia Minh, cám ơn anh."
Lâm Thiến trở lại sau sáu năm đã gây nên một trận gió mưa tanh tưởi đẫm
máu. Mặc dù cô ta không gây thương tổn cho cô, Kaka và Văn Tĩnh, nhưng
lại khiến cho Thân Tống Hạo suýt nữa bị thất bại thảm hại.
"Nếu như em nghĩ cần phải nói với anh một tiếng cám ơn, chi bằng hãy mời anh ăn một bữa cơm đi, coi như cho con người anh được đón gió tẩy trần sau
sáu năm trời chưa bước chân về thăm quê cũ có được không?" Tống Gia Minh cười lớn, giọng nói thoải mái mà lại nhẹ nhàng, khiến cho Hoan Nhan
không có cách nào từ chối anh ta.
"Được thôi, lúc nào thì có thể đi vậy?" Cô gật đầu đồng ý, gò má hơi nhếch một nụ cười nhàn nhạt.
"Vậy thì tối nay đi." Tống Gia Minh thấy cô đồng ý, không kìm được sự vui
sướng. Hoan Nhan nghĩ hôm nay là thứ bảy, ngày mai lại là ngày nghỉ, xem như là một ngày thích hợp cũng liền đồng ý: "Cũng được đấy, tôi biết
một nhà hàng, nơi có cây ngô đồng lớn bên đường cái, chúng ta sáu giờ
gặp nhau ở nơi đó nhé."
Cúp điện thoại, vừa đúng lúc Noãn
Noãn tỉnh giấc ngủ trưa, hai mẹ con vừa chơi đùa với nhau một lát thì
Văn Tĩnh mang con trai của mình chạy tới nhanh như gió. Thằng bé nhà Văn Tĩnh dáng dấp cao to giống hệt Kỳ Chấn. Văn Tĩnh suốt ngày khoe khoang
con trai của cô khi trưởng thành phía sau cái mông của nó các cô gái
phải xếp thành hàng dài! Nhưng đó không phải là điều quan trọng, quan
trọng nhất là phải làm thế nào để quyến rũ con gái nuôi về nhà làm vợ!
Không ngờ gia đình nhà chồng tương lai của Noãn Noãn liền nói thẳng một câu
không chấp nhận, hơn nữa cũng không ủng hộ kiểu tình yêu chị em.
Văn Tĩnh mới tới chơi khoảng hơn hai giờ, Kỳ Chấn đã nóng lòng chạy tới đón hai mẹ con về nhà. Hoan Nhan nhìn một nhà ba người của bọn họ cùng cười đùa ầm ĩ, không nén được lòng hâm mộ. Cô ao ước mình được như Văn Tĩnh, nếu như cô chỉ cần giống một nửa lòng dũng cảm, một nửa sự mạnh mẽ của
Văn Tĩnh thôi, chắc cô cũng không đẩy mình đến nông nỗi như bây giờ.
Khi đồng hồ điểm chuông năm giờ, Hoan Nhan chuẩn bị mọi thứ rồi đi ra cửa.
Suy nghĩ một chút, trước khi đi cô nhắn với ba mẹ một câu, nếu như Thân
Tống Hạo tới, hãy nói cho anh biết buổi tối cô có chút chuyện, bảo anh
đón Noãn Noãn về nhà trước, cô ăn cơm với một người bạn xong sẽ trở về
nhà sau.
Lúc Hoan Nhan đến chỗ nhà hàng, Tống Gia Minh đã đến, nhìn thấy cô đi vào, liền đưa thẳng cô tới một phòng ăn bao riêng.
Mới đầu cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ thăm hỏi lẫn nhau, sau khi uống hai
ba chén, hai người cũng có chút bùi ngùi khó nói.
"Nhan nhi, em còn nhớ sáu năm trước, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau như thế nào
không?" Tống Gia Minh Vi say rượu, ánh mắt nhìn cô nóng rực.
"Làm sao lại không nhớ chứ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là ở quầy
rượu gần trường học, chia tay cũng là ở nơi ấy." Hoan Nhan khẽ mỉm cười, nhớ tới những gì xảy ra trong những năm tháng ấy, cô có chút không nói
nên lời, chỉ thấy mất mát cùng tiếc nuối.
"Cuộc đời anh vui
sướng nhất cũng tại nơi này, hối hận và đau lòng nhất cũng là tại nơi
này." Tống Gia Minh lại uống thêm một ly rượu, ánh mắt giống như lửa
thiêu đốt cô: "Anh thật là hối hận, tại sao anh lại đi bỏ lỡ một người
phụ nữ tốt như em được chứ."
"Tống Gia Minh, anh uống say
rồi." Hoan Nhan không kìm được nụ cười chua chát, lòng cô cũng không
thấy vui vẻ, liền tự rót rượu ra uống tiếp.
"Tại sao khi đó
anh lại như bị ma quỷ ám ảnh vậy? Nhan nhi, em nói xem, tại sao khi đó
anh lại ngu đần như vậy chứ? Vì sao ngay cả vàng với hạt cát anh cũng
không phân biệt được cho rõ ràng chứ?" Tống Gia Minh càng nói càng thấy
thống khổ, đến cuối cùng, anh ta dường như là đã say mèm, không chịu nổi liền nằm bò trên bàn nỉ non nghẹn ngào...
"Nhan nhi, Nhan
nhi, nhiều năm đã qua, anh cũng không sao tìm được người thứ hai giống
như em vậy... Cũng không bao giờ tìm được... Nhan nhi, anh hối hận rồi,
em biết anh đã hối hận đến mức nào không?... Em không nghĩ tới, anh
khẳng định là em không nghĩ tới... nhiều năm như vậy, anh đã từng nói
nếu như tìm được một người toàn tâm toàn ý thích anh, bất kể cô ấy nghèo nàn hay giàu có, xinh đẹp hay là xấu xí, anh lập tức liền cưới cô ấy... nhưng mà anh không gặp được. Nhan nhi, sau khi anh chia tay em, anh
cũng không tìm được một người nào khác giống như em, cho dù là chỉ giống em một chút xíu thôi, cũng không có..."